Chiều đến, Kayura đang đi dạo trong làng thì đột nhiên thấy có mấy đứa trẻ đang đứng vây quanh nói chuyện với một cậu nhóc nhỏ tuổi trước mặt.
Một đứa trẻ khác lên tiếng
Nè em biết chơi bóng không? Ra đây chơi cùng mọi người đi
Đứa trẻ ấy vẫn không đáp lại, chỉ biết cúi mặt nhìn xuống đất một cách rụt rè thì Kayura chợt nhận ra đứa trẻ này vừa được đem về làng sinh sống vài ngày trước, bèn đi lại lên tiếng hỏi
Các em, có chuyện gì sao?
Một cậu bé cầm quả bóng nhìn cô đáp
Bọn em đang mời Satsuku ra chơi cùng nhưng cậu ta không nói gì cả
Kể từ khi về làng này cậu ấy chẳng nói câu nào
Một cô bé khác cũng tiếp lời, nghe vậy Kayura bèn cúi mặt xuống nhìn đứa trẻ kia bật hỏi
Em không định chơi cùng các bạn sao?
Satsuku không đáp, tay chân vẫn không cử động, mắt vẫn cúi xuống thì cô đưa quả bóng đến cậu nhưng cậu lại ngang ngược hất quả bóng đó đi rồi chạy vào nhà mình mất khiến cô chợt ngạc nhiên trước thái độ đó thì mấy đứa trẻ kia nhìn nhau lên tiếng
Mặc kệ đi, cậu ta khó gần quá
Chúng ta sang bên kia chơi đi
Ý hay đó
Cứ thế chúng kéo nhau ra chỗ khác chơi còn Satsuku vẫn nấp trong nhà thì cô bước vào nhìn cậu bé đó đang ngồi thui thủi một góc bèn lên tiếng
Tại sao em lại như vậy? Mọi người đang có ý muốn mời em chơi cùng mà
Cậu bé đáp
Em không muốn chơi
Cô đi tới rồi ngồi xuống bên cậu nhóc, lại ngập ngừng hỏi
Em nói...cha mẹ em đã bị một con rồng đen giết phải không?
Cậu nhóc chỉ ôm hai đầu gối mình gập lại, gật đầu nhẹ thì cô im lặng nghĩ
(Mình thật sự không dám tin tại sao anh ta có thể giết cha mẹ của cậu nhóc này như vậy chứ?)
Bỗng cô đưa tay đến xoa đầu cậu nhóc mỉm cười dịu dàng nói
Sẽ ổn thôi
Cậu nhóc ngạc nhiên nhìn cô thì cô tiếp lời
Tuy cha mẹ em đã mất nhưng ngôi làng này sẽ là gia đình mới của em, ở đây cũng có các bạn giống như em vậy, cho nên hãy vui mừng vì em được họ coi trọng và mời chơi chung
Nghe vậy cậu bé đứng dậy hỏi
Thật sao? Nhưng mà em...
Nhìn thái độ cậu bé vẫn rụt rè thì cô mỉm cười đứng dậy nói
Ra đây, chị sẽ đưa em chơi cùng với các bạn
Một lúc sau, cô nắm tay cậu nhóc đi đến lũ trẻ đằng kia lên tiếng
Các em
Bọn trẻ nhìn cô và Satsuku thì cô tiếp lời
Cho cậu ấy chơi cùng nhé, được không?
Mấy đứa trẻ nhìn nhau một vài giây rồi cũng mỉm cười gật đầu vui vẻ khiến cậu bé kia chợt ngỡ ngàng, sau đó Kayura cầm quả bóng nhỏ nhìn cậu bật cười nói
Satsuku, cầm bóng đi
Một hồi sau khi thấy Satsuku đã hòa nhập được với bọn trẻ khác, cô đứng chéo tay sau lưng mỉm cười vui mừng nhìn rồi nghĩ
(Như thế này thì ổn rồi)
Chợt cô quay ra phía sau, đột nhiên nhìn thấy Kyoga đang đứng trước mặt mình, trên tay là một chùm hoa lạ thì cô sực ngạc nhiên hỏi
Kyoga cái này...
Anh ngượng mặt nhìn chỗ khác gãy má đáp
À tôi nghe nói con gái hay thích thứ này, cô nhận lấy đi nhé
Cô ngạc nhiên rồi mỉm cười nhận lấy hoa của Kyoga đưa rồi hỏi
Cảm ơn, nhưng sao lại tặng tôi?
Anh nhìn cô trả lời
Đây là chút lòng thành vì cô đã đi xa lấy thuốc trở về cứu tôi và dân làng
Vậy à
Cô đáp thì Kyoga trỏ tay về một cái hồ đằng xa tiếp lời
À cô có muốn cùng tôi qua bên kia hồ ngồi một lát không? Tôi thấy chỗ đó thoáng lắm
Cũng được
Cô gật đầu thì cả hai cùng đi ra bờ hồ ấy rồi ngồi xuống nhìn phong cảnh hoàng hôn của buổi chiều sắp bắt đầu.
Khi cô giơ mảnh ngọc bội cất trong người lên nhìn ngắm một hồi thì Kyoga bên cạnh bật hỏi
Tiểu thư Kayura, tôi đã nghe Yumiko bà bà kể cô không phải là người ở làng này, cô bị lạc sao?
Cô ngạc nhiên lấp mấp
À, tôi...
(Nói thế nào đây nhỉ? Mình cũng không biết phải giải thích làm sao vì có ai tin được mình đến từ tương lai chứ?)
Kyoga tiếp hỏi
Cô định ở làng này mãi à? Không có ý muốn quay về nhà mình sao?
Cô đáp
Tôi không biết cách để trở về nhà, Kyoga, nếu tôi nói...tôi đến từ 500 năm sau, liệu anh có tin không?
Anh ngạc nhiên
Gì cơ? 500 năm sau?
Bỗng anh phì cười
Hơi khó tin đấy
Cô cúi mặt buồn nói
Vậy à, tôi biết mà
Anh lại nhìn cô tiếp lời
Nhưng tôi tin tiểu thư Kayura, tôi tin cô đã gặp phải chuyện gì đó mới đến được đây, và tôi cũng cảm thấy rất may mắn vì nhờ vậy tôi mới gặp được cô đấy
Kayura lại ngạc nhiên ngẩn mặt nhìn anh hỏi
À nhưng mà Kyoga này, anh có dự định gì cho tương lai không? Dù sao anh cũng đã lang thang lâu lắm vậy mà
Bỗng Kyoga đưa mắt nhìn về cái hồ trước mặt mình, nhẹ giọng đáp
Tôi cũng không biết, hiện tại tôi chẳng có dự định gì cả, chỉ là muốn cưới một cô vợ sau đó cùng cô ấy sống hạnh phúc dưới một mái ấm gia đình
Rồi anh nhìn cô gãy má ngại ngùng cười nói
Nhưng mà chuyện đó thật quá xa vời phải không?
Cô cười gượng trả lời
À...ừ
Rồi cô đưa mắt nhìn về phía trước mình, một dãy bầu trời đang chuyển sang hoàng hôn thành màu hồng xa xăm
(Nhắc đến chuyện lập gia đình, mình cũng chưa hề nghĩ đến sau này sẽ như thế nào, nếu mình không quay trở về thời hiện đại được, nói không chừng mình sẽ phải kết hôn với một người nào đó ở đây và sinh sống mãi mãi ở chốn này sao?)
Bỗng lòng Kayura có chút hời hợt buồn nhẹ, vốn là người không quen thuộc về thế giới này và mọi thứ ở đây quá xa lạ đối với cô, bây giờ cô chỉ có thể cầu nguyện rằng một ngày nào đó có thể trở về thế giới thực của chính mình.
Ngay lúc này ở phía Đông Bắc của một tòa thành lớn, có một vị lãnh chúa tóc đã bạc phơ được búi lên trên đỉnh đầu và một người đàn ông khác mặc một bộ lính giáp đang nói chuyện với nhau, vị lãnh chúa có vẻ mặt lo lắng chéo hai tay ra sau lưng cứ đi tới đi lui lên tiếng
Quả cầu phong ấn của Bạch Long đã được cất giấu ở thành này gần 100 năm rồi, dạo gần đây ta thường mơ thấy những cơn ác mộng kì lạ rằng tòa thành này sẽ bị giết bởi Bạch Long, và ta không còn cách nào khác ngoài việc ném quả cầu này đi thật xa để tránh tai hại cho tòa thành
Người đàn ông còn lại đưa mắt nhìn quả cầu màu trắng đang được đặt ngay ngắn cẩn thận ở trụ bàn giữa nhà, liền đưa mắt nhìn vị lãnh chúa kia nói
Lãnh chúa, nếu được xin hãy để tôi mang nó đi thật xa để tránh tai họa như lời ngài nói, quả cầu Bạch Long cần được chôn dưới gốc cây cổ thụ ngàn năm trong rừng, bảo đảm sẽ không có ai tìm thấy
Nghe vậy ngài lãnh chúa đành nhìn ông ta tin tưởng gật đầu
Được thôi, ta trông cậy chuyện này vào ngươi, tướng quân Gin
Và thế là buổi tối hôm ấy, tướng quân Gin dẫn một vài binh lính vừa cưỡi ngựa vừa ôm chặt quả cầu Bạch Long trong tay đi vào rừng, lòng ông ta gian tà bật nghĩ
(Quả cầu Bạch Long này đã được lãnh chúa cũ của tòa thành cất giữ cho đến bây giờ truyền từ đời này sang đời khác, nhất định nó chứa sức mạnh gì đó rất to lớn, nếu như giải trừ phong ấn cho Bạch Long, ta có thể làm chủ nhân của hắn và sai khiến hắn thống trị cả tòa thành)
Khi ánh trăng đã sáng rực trên bầu trời. Tướng quân Gin bỗng nhìn vài tên binh lính phía sau ra lệnh
Dừng lại
Nghe vậy chúng vâng lời dừng ngựa lại thì ông ta cầm quả cầu màu trắng kia nhảy xuống con ngựa của mình, sau đó nhìn về hướng mặt trăng tròn trên trời cao ngẫm nghĩ
(Ta đã nghe kể rằng Bạch Long là biểu tượng cho mặt trăng, nên cách giải trừ phong ấn cho hắn chính là đối chiếu quả cầu này đến nơi mặt trăng rọi xuống sáng nhất)
Sau đó ông ta mang quả cầu đó đi đến một điểm giữa của đường đi phía trước, nơi đó là nơi có ánh sáng mặt trăng rọi xuống rõ nhất vì gần đó không có quá nhiều cây rừng che phủ từ phía trên.
Bỗng mấy tên lính ngoài sau thấy lạ bèn lên tiếng hỏi
Tướng quân Gin, không phải sẽ mang quả cầu này chôn dưới gốc cây cổ thụ sao? Ngài đang định làm gì vậy?
Ông ta vừa đặt quả cầu màu trắng đó xuống mặt đất ngay điểm giữa của ánh trăng chói rọi, sau đó nói lớn
Im đi, chỉ cần ta giải trừ phong ấn cho Bạch Long thì cả tòa thành sẽ do ta thống trị
Nghe vậy mấy tên lính sực