“Con vừa mới nói cái gì???”
Hoa Tinh Thuần nhìn anh, không tin được vào tai mình mà hỏi lại.
Phong Minh Nhật nắm chặt bàn tay, nghiêm túc nhắc lại lần nữa, “Con muốn ở đấy tầm bảy năm.”
Lúc nãy con trai đột nhiên đến tìm bà, nói là có chuyện muốn xin phép bà, bà cũng không nghĩ nhiều, hỏi anh muốn xin phép chuyện gì.
Khi nghe anh nói muốn xuống nhân giới, bà vẫn không nghĩ nhiều, chỉ là có chút ngạc nhiên bởi vì anh vừa mới trở về từ nhân giới mà thôi, nhẹ nhàng hỏi anh thời gian và nguyên do.
Ai ngờ, vừa mới nghe anh trả lời được một nửa, bà đã kinh ngạc giật nẩy mình, không thể giữ nổi bình tĩnh mà chen ngang vào, cho rằng có khả năng là bản thân nghe nhầm rồi.
Thế nhưng, nghe lại lần hai, câu trả lời mà bà nghe được vẫn y như vậy.
Không phải bảy ngày, thậm chí cũng không phải bảy tháng, mà là bảy năm!
“Vì sao?” Sau khi lấy lại bình tĩnh, Hoa Tinh Thuần sa sầm nét mặt nhìn anh.
Mọi ngày bà vẫn luôn là người ôn nhu thanh lệ, lúc này đột nhiên nghiêm giọng sầm mặt như vậy, không cần nghĩ cũng biết bà đang không vui đến mức nào.
“Bảy năm, con là đang tính đi bụi đấy à?!”
Phong Minh Nhật hơi e sợ, anh ngập ngừng một chút để lấy lại can đảm, sau đó mới dám trả lời, “Ý… ý con không phải như vậy.
Bảy năm chỉ là tổng thời gian ước tính thôi, trong bảy năm này con vẫn sẽ trở về thăm mọi người mà, kiểu như một tháng một lần hay sao đó…”
Nghe anh giải thích, sắc mặt Hoa Tinh Thuần tốt hơn một chút, nhưng vẫn nghiêm giọng hỏi, “Rốt cuộc con muốn làm cái gì?”
“Con…” Phong Minh Nhật lại do dự, không biết nên nói thế nào.
Dù sao chuyện này thổ lộ với mẹ cũng có chút xấu hổ.
Nhìn vẻ thẹn thùng nơi đáy mắt anh, Hoa Tinh Thuần nhanh chóng đoán được, “Là vì Nhã Hân?”
Vừa mới nghĩ đến suy đoán này, mọi thứ lúc trước đều hợp tình hợp lý, “Con bé cần ở dưới bảy năm để giúp cha mẹ nuôi bọn con sinh con, con liền muốn theo con bé bảy năm luôn?”
Hoa Tinh Thuần không biết nên tức hay nên cười nữa.
Phong Minh Nhật ngại ngùng nhìn bà, lo lắng hỏi, “Vậy… mẹ có đồng ý không?”
Hoa Tinh Thuần hừ một tiếng, phất cánh tay thon thả của mình, “Con đi mà hỏi cha con ấy.
Cha con đồng ý thì mẹ không có vấn đề gì.”
*
Sau khi tốn hết miệng lưỡi, Phong Minh Nhật rốt cuộc cũng thuyết phục được cha mình, vội vội vàng vàng chạy về nhà sắp xếp hành lý.
Cũng không biết đám Âu Dương Bội Thủy Ai Dã nghe tin từ đâu mà chạy qua tìm anh, thấy trong phòng lộn xộn với va li quần áo liền biết tin tức mình nghe được là đúng, lại vây quanh anh hỏi thăm một trận.
“Hân Nhi nhờ em chăm sóc nhé.”
Trong khi những người khác hết trêu ghẹo lại dặn tới dặn lui, hoặc là nhờ anh gửi hộ lời hỏi thăm, Tử Phong chỉ nói duy nhất một câu như thế, nhưng lại như tiếp thêm vô vàn năng lượng cho Phong Minh Nhật.
Anh biết, mình đã nhận được sự ủng hộ từ anh vợ.
Nhóm Âu Dương Bội không làm phiền Phong Minh Nhật lâu, sau khi đùa giỡn tầm nửa tiếng thì đều rời đi.
Phong Minh Nhật lại dồn hết tâm trí vô chuyện sắp xếp hành lý, đồ đạc dần dần được thu dọn đâu ra đấy.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Phong Minh Nhật cũng thu dọn hành lý xong xuôi.
Anh đứng đấy th ở dốc một lúc, sau đó đi đến bên một chiếc tủ, kéo ngăn tủ ra, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp nhỏ.
Mở chiếc hộp ra, Phong Minh Nhật nhìn vật bên trong ấy một lúc lâu, cuối cùng mới nghiêm túc đeo vật ấy lên trên cổ tay mình.
Là một chiếc vòng tay.
Nhìn từ kiểu dáng liền có thể đoán được, là kiểu vòng tay đôi.
*
Bởi vì Phong Minh Nhật nóng lòng xuống nhân giới nhanh nhất có thể nên sau khi thu xếp tất cả đâu vào đấy, anh không đợi được đến sáng hôm sau mà trong ngay tối đó đã khởi hành.
Không thần giúp anh mở đường hầm không gian, điểm đến lần này là nhà của anh.
Sau khi chào tạm biệt mọi người cũng như nhận lấy lời cổ vũ may mắn từ họ, Phong Minh Nhật dứt khoát tiến vào trong đường hầm.
Đợi đến khi anh bước ra khỏi đường hầm lần nữa thì đã đứng trước cửa nhà mình.
Người làm thấy anh xuất hiện với hành lý to như vậy, nghi hoặc nhất thời bay đầy đầu, nhưng vẫn biết cái gì nên nói cái gì nên làm, không hỏi han gì chỉ nhanh chóng giúp anh thu thập hành lý vào trong nhà.
“Cha mẹ tôi ở nhà chứ?”
“Lão gia và phu nhân đã đến Cung điện dự tiệc rồi ạ,” người làm cung kính bẩm báo.
“Dự tiệc?” Vừa rồi Phong Minh Nhật chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ cha mẹ anh lại thật sự không có ở nhà.
“Dạ vâng.”
“Sắp xếp xe giúp tôi.”
Người làm lập tức đáp ứng rồi nhanh chóng đi làm.
Không bao lâu sau, Phong Minh Nhật đã đến trước cổng Cung điện.
Lính canh gác thấy anh xuất hiện thì không khỏi ngạc nhiên, dù sao thì hiện tại bữa tiệc cũng đã qua hơn nửa rồi.
Nhưng bọn họ cũng không nói gì, chỉ cung kính mời anh vào, lại cho người đi gọi người hầu đến dẫn anh đến chỗ bữa tiệc.
Lúc Phong Minh Nhật tiến vào hội trường, vừa vặn đang là lúc khiêu vũ của bữa tiệc.
Anh vô thức nhìn về phía giữa phòng, vừa nhìn rõ người đang khiêu vũ ở đấy là ai, nắm tay anh bất giác siết lại.
Bởi vì bữa tiệc đã tiến vào giai đoạn nửa cuối, cho dù có đến trễ cũng không ai đến trễ đến mức này nên rất nhiều người phát hiện ra sự hiện diện của anh, bao gồm cả cha mẹ anh.
Thấy con mình vốn nên ở