Ngày hôm sau, như đã giao hẹn ở trong bữa tiệc, Phong Minh Nhật mang theo tài liệu học tập đến Cung điện đưa cho Sinh Nhã Hân.
Sau khi nhận lấy, Sinh Nhã Hân ngây thơ cho rằng Phong Minh Nhật sẽ quay về, không ngờ lại thấy anh điềm nhiên như không theo phía sau mình không bỏ.
“Anh còn có chuyện gì sao?” Cô hỏi anh.
Phong Minh Nhật làm vẻ mặt nghi hoặc đáp, “Không có, sao vậy?”
“Thế anh còn đi theo em làm gì?”
“Đương nhiên là đi học cùng em rồi,” Phong Minh Nhật càng thêm nghi hoặc, “Anh ở lại đây dài hạn, đương nhiên cũng không thể bỏ bê học tập rồi.
Sẽ không phải em vốn không có ý định học chung với anh đấy chứ?”
Sinh Nhã Hân nhìn vẻ nghi ngờ của anh, nhất thời có chút chột dạ, vội vàng lấp li3m, “Không phải, là do dạo này bận quá, em nhất thời quên mất thôi.”
Phong Minh Nhật không nghi ngờ gì gật đầu, “Ừm, dù sao lúc trước chúng ta cũng học cùng nhau mà.”
Sinh Nhã Hân âm thầm nghĩ trong đầu, nhưng lúc trước là có mười người, bây giờ chỉ có hai người anh và em thôi!
Phong Minh Nhật lấy chuyện học tập làm cái cớ, thành công mỗi ngày ở chung với Sinh Nhã Hân.
Hơn nữa, lần này Phong Minh Nhật rất quyết tâm, trong lúc chung đụng luôn tìm cách sáng tạo ra những cơ hội để thân cận với cô, hay là biến bầu không khí trở nên mập mờ ảo diệu.
Sinh Nhã Hân thân là người trải nghiệm trực tiếp những chuyện này chỉ cảm thấy bản thân sắp tức đến điên.
Không phải tức anh, mà là tức chính bản thân mình.
Tức giận bản thân không có tiền đồ, lúc nào cũng có thể bị anh làm cho mặt đỏ tim đập.
Rõ ràng không lâu trước đó cô còn tự nhủ quyết tâm lắm, nói rằng nhất định sẽ quên được anh.
Giờ thì hay rồi, không chỉ không quên được mà thậm chí còn ngã sâu hơn xuống cái hố yêu thầm này.
Sinh Nhã Hân biết, mấu chốt nhất vẫn là sự hiện hữu của anh, bởi vì ngày nào anh cũng xuất hiện trước mặt cô rồi nói những lời vô ý, làm những hành động vô tình dễ gây hiểu lầm khiến con tim cô xuyến xao nên mới không buông được tình cảm này.
Nhưng cô cũng không thể đuổi anh đi được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Sinh Nhã Hân cảm thấy mình chỉ còn một cách mà thôi.
Tìm lý do chính đáng tránh mặt anh, đồng thời tiếp xúc với nhiều chàng trai khác, có khả năng trong số đó sẽ có người có thể khiến cô quên được anh.
Vì vậy, một ngày nào đó của tháng nào đó, khi Phong Minh Nhật đến tìm Sinh Nhã Hân như mọi ngày, lại nhận được thông báo rằng cô đã ra ngoài.
“Cô ấy đi đâu?” Anh nhíu mày, nghi hoặc hỏi người hầu.
Hành trình hôm nay của Sinh Nhã Hân không bị giấu giếm nên người hầu cũng biết, lại không bị dặn dò không được nói cho người khác nên liền trả lời, “Hôm nay Công chúa nhận lời hẹn của Tích đại thiếu gia, cùng anh ta ra ngoài xã giao.”
Vừa nghe đến đây, sắc mặt Phong Minh Nhật tức khắc sa sầm xuống, dọa cho người hầu giật thót, không biết mình đã nói sai điều gì.
“Bọn họ đi đâu?” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Rõ ràng anh đã cảm nhận được Sinh Nhã Hân không phải không có cảm giác với anh, càng ngày cô càng thẹn thùng và để tâ m đến anh hơn.
Anh cho rằng thời cơ sắp chín muồi rồi, bỗng dưng lại nhảy ra tên Tích thiếu gia nào vậy?!!!
Người hầu nơm nớp lo sợ báo địa điểm, Phong Minh Nhật liền không thèm giấu giếm, điều khiển không khí phóng người bay vọt ra ngoài.
Người hầu nhìn theo, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Không hiểu sao, anh ta càng nhìn càng cảm thấy Dương thiếu gia giống như là muốn đi bắt gian vậy.
A phi phi! Bắt gian cái gì chứ! Công chúa sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được!
*
Địa điểm mà người hầu nói là quảng trường.
Phong Minh Nhật ban đầu còn lo lắng quảng trường rộng như vậy sẽ khó tìm được bọn họ, nhưng có lẽ là mẹ Tình Băng đang phù hộ cho anh, anh vừa mới đến đã nhìn thấy bọn họ đang đứng bên cạnh một quán trà sữa nổi tiếng ở nơi này.
Từ đằng xa, Phong Minh Nhật đã thấy Sinh Nhã Hân đứng đối diện với Tích Liên Thành.
Không biết anh ta nói cái gì nhưng vẻ mặt lại trông rất ôn nhu, mà Sinh Nhã Hân cũng mềm mại dịu dàng cười với anh ta.
Nụ cười ấy của cô như hóa thành mũi dao đâm vào mắt anh, khiến anh chỉ muốn xông đến tách hai người bọn họ ra ngay lập tức.
Cô chưa từng cười với anh như vậy!
Trước mặt anh, từ lúc ban đầu cho đến hiện tại, cô có thể cười rạng rỡ, cười vui vẻ, cười đắc chí, cười kiêu ngạo, hay thậm chí là cười xã giao hay tức đến cười, nhưng chưa bao giờ cười đến ngọt ngào, đến ngoan ngoãn, đến nhu thuận như vậy.
Giống như…
Giống như thiếu nữ đứng trước người mình yêu, mềm mại e lệ mỉm cười.
Vừa nghĩ đến điều này, toàn thân Phong Minh Nhật nháy mắt cứng đờ, lạnh ngắt, lửa giận trong lòng cũng theo thế bị dập tắt.
Đúng vậy.
Cô chưa bao giờ cười với anh như vậy, cho dù là lúc còn thích anh.
Có phải hay không… Tích Liên Thành đối với cô mà nói rất đặc biệt?
Còn đặc biệt hơn so với anh khi ấy.
…Là yêu sao?
Cô yêu Tích Liên Thành sao?
Phong Minh Nhật như lặng đi, chỉ biết đứng ở đấy, nhìn chằm chằm hai người họ.
Ở bên kia, ly trà sữa của Sinh Nhã Hân đã được làm xong.
Lúc cô xoay người nhận lấy, ánh mắt lơ đãng nhìn qua, nháy mắt liền đứng hình.
Tích Liên Thành nhận ra sự kỳ lạ của cô, nhẹ giọng hỏi han, ánh mắt theo hướng cô đang nhìn mà nhìn qua, lập tức nhận ra cô đang nhìn người nào, bởi vì vẻ ngoài của Phong Minh Nhật thật sự quá nổi bật, không muốn nhận ra cũng không được.
Thấy mình đã bị phát hiện, toàn thân Phong Minh Nhật căng cứng, hai nắm tay siết chặt nổi lên cả gân xanh.
Một giây sau, anh làm ra hành động.
Sinh Nhã Hân ngơ ngác nhìn anh hùng hổ tiến đến trước mặt mình, cổ họng giống như nghẹn lại, không thể nói ra lời nào.
Phong Minh Nhật ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho người bên cạnh, dứt khoát bắt lấy cổ tay cô, sau đó quay người định kéo cô đi.
Thế nhưng trước khi anh kịp làm như vậy thì người bị anh bỏ lơ kia đã nhanh tay chặn lại, “Dương thiếu gia, Công chúa hôm nay có hẹn với ta.
Cậu làm vậy không tốt lắm đâu nhỉ?”
Phong Minh Nhật sắc lạnh nhìn anh ta, gằn xuống hai chữ, “Tránh ra!”
Tích Liên Thành còn đang tính nói cái gì, sắc mặt bỗng nhiên tái bệch, bất giác lui về sau nửa bước.
Phong Minh Nhật liền thuận thế dẫn Sinh Nhã Hân từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào đi.
Đợi đến khi hai người họ đi xa rồi, cảm giác áp bách đè nén khắp toàn thân Tích Liên Thành mới biến mất.
Trên trán anh ta đổ mồ hôi lạnh, trái tim cũng đập thình thịch liên hồi.
Anh ta liếc mắt nhìn hai bóng lưng nay đã