Thần Phong lúc đầu là bị sự biến đổi đột ngột của Hàn Bội Bội làm cho giật mình ngẩn người, nhưng khi nghe đến câu nói ấy của cô, tâm anh bỗng đánh thịch một cái rồi đập nhanh như trống trận.
Một loại cảm xúc rung động mãnh liệt trước giờ chưa từng có bỗng xuất hiện trong tâm anh, khiến anh có chút bỡ ngỡ, nhưng nhiều nhất vẫn là vui sướng và thỏa mãn, tựa như nơi nào đó trong ngực đã được lấp đầy.
Chỉ đợi đến khi bên tai vang lên tiếng xôn xao của học sinh xung quanh, Thần Phong mới hồi thần, nhận ra bản thân mình và cô đang bị bao trùm trong luồng ánh sáng, phiến băng đâm sau lưng anh cũng đã biến mất từ lúc nào.
Lúc này Hàn Bội Bội đã ngẩng đầu lên, anh có thể dễ dàng nhìn vào được mắt cô, trong đó chỉ toàn là lạnh nhạt và vô cảm.
Thần Phong không khỏi giật mình, hoảng sợ ôm lấy đầu vai cô, “Bội Bội? Em làm sao vậy?”
Hàn Bội Bội một chút cũng không phản ứng lại anh, ánh mắt vẫn hờ hững như cũ.
“Bội Bội! Em bình tĩnh lại đi Bội Bội! Ta không sao cả, em đừng dọa ta! Bội Bội!” Thần Phong lắc nhẹ vai cô, hốt hoảng liên tục gọi tên cô.
Tình huống hiện tại của Hàn Bội Bội không khác gì so với Hạ Băng và Nhất Quan lúc trước, đều là bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ, điên cuồng phóng thích ma lực.
Lúc trước Hạ Băng và Nhất Quan mất kiểm soát, anh tuy rằng có lo lắng nhưng lo lắng đó chỉ là vì anh xem hai người họ là bạn, lo sợ bọn họ cạn kiệt ma lực, lo sợ bọn họ trong lúc bất giác làm ra hậu quả mà sau này bọn họ sẽ hối hận.
Nhưng giờ phút này đây khi người bị mất kiểm soát là Hàn Bội Bội, trong lòng anh không chỉ có lo lắng đơn thuần mà còn có xót xa, sợ hãi, và cả hối hận.
Anh đáng lẽ không nên đồng ý với đề nghị của cô, nếu lúc đó anh cứng rắn nhận thua, tất cả mọi chuyện phía sau sẽ không xảy ra.
Anh cũng không nên vì tư tâm mà nói lời xin lỗi đó, anh vốn chỉ muốn làm cô lo lắng đau lòng cho anh mà thôi, không nghĩ tới sẽ khiến cô rơi vào tình trạng như lúc này.
Thần Phong dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô.
Trước hành động như vậy của anh, Hàn Bội Bội vẫn không phản ứng lại dù chỉ một chút, tựa như anh không hề tồn tại trong mắt cô vậy.
Nhìn đôi mắt kim sắc trong suốt xinh đẹp nhưng lại mất đi sự ấm áp của ngày thường, đầu ngón tay Thần Phong run rẩy cực nhẹ.
Anh đưa mặt lại gần, mang theo tia ảo não hối hận và trân trọng dịu dàng hôn lên hai mắt cô.
Hàn Bội Bội theo bản năng nhắm mắt lại.
Giây sau đó, một mạt mềm mại ấm áp nhẹ nhàng đậu lên trên mi mắt cô.
Cảm xúc ấy tựa như chìa khóa mở ra cánh cửa vẫn luôn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Cô dần cảm nhận được sự ấm áp nơi mắt và vai, sự chói mắt màn ánh sáng mang lại, và cả âm thanh xôn xao ở xung quanh.
Cảm xúc trong cô dần lắng xuống.
Cột ánh sáng bỗng chốc thu lại, tiếp đó là màn ánh sáng nhạt dần rồi biến mất.
Mái tóc cô hạ xuống, trở về màu sắc nguyên bản của nó, yên lặng rũ xuống bên hông cô tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mi mắt Hàn Bội Bội khẽ run, cô chậm rãi nâng mi, lộ ra đôi mắt đen tuyền như hắc diệu thạch.
“H… Hoàng tử…?” Nhìn khuôn mặt phóng đại đang tràn đầy vẻ nhẹ nhõm của Thần Phong ở ngay trước mắt mình, Hàn Bội Bội vô thức gọi.
“Ừm, ta đây,” Thần Phong mỉm cười ôn nhu, “Em tỉnh lại là tốt rồi.”
Nghe vậy, trong đầu Hàn Bội Bội bỗng xẹt qua các mảnh ký ức của mười mấy phút qua, từ lúc cô bắt đầu mất kiểm soát cho đến khi cô bình tĩnh lại.
Nhớ lại xúc cảm ấm áp nơi mi mắt, gò má cô hơi ửng hồng, bối rối nói, “Thật xin lỗi…”
Thần Phong cười, “Đừng xin lỗi ta, phải là ta xin lỗi em mới đúng.” Ngừng một chút, anh lại nói, “Chúng ta ra ngoài nhé?”
Hàn Bội Bội liếc ra phía sau, thấy Thần Kha Triệt đã bất tỉnh nhân sự, đành gật đầu đồng ý, “Vâng.”
Thần Phong phất tay hạ lớp bảo hộ xuống, hành động đột ngột này khiến toàn bộ người đang ở đây đều sững sờ không thôi.
Đội y tế do dự nhìn sang ban giám khảo, nhưng ba vị giám khảo lúc này cũng hoang mang không kém, không biết có nên công bố kết quả trận đấu hay không.
Thế nhưng, đợi đến khi bị ánh mắt sắc lạnh của Thần Phong liếc qua, ban giám khảo liền cực kỳ thức thời mà vẫy tay cho đội y tế vào cứu người, bản thân cũng giữ im lặng, xem như trận đấu vừa rồi không hề có quan hệ gì với cuộc thi Học sinh toàn diện.
Trước trận đấu, bốn người lành lặn bước vào thì nay sau trận đấu, chỉ có một người lành lặn trở ra.
Thần Phong, Hàn Bội Bội và Thần Kha Triệt được đội y tế tách ra đưa về khu vực của mỗi đội để chữa trị.
Vết thương của Hàn Bội Bội và Thần Phong tuy nghiêm trọng nhưng lại không khó chữa, hai bác sĩ dùng phép thuật trị lành vết thương cho họ trước, sau đó lại đưa cho mỗi người một vài loại thuốc để uống ngay lập tức.
Bởi vì đội y tế không mang theo nhiều thuốc bên người, lúc này cũng chỉ có thể cho bọn họ thuốc đủ cho một liều uống rồi kê đơn thuốc để bọn họ tự đi mua thêm.
Sau khi nhận lấy đơn thuốc và nghe cách chăm sóc vết thương từ bác sĩ, Hàn Bội Bội quay đầu định trở về khán đài nơi bạn bè mình đang ngồi, nhưng vừa nhìn đến người đang đứng ngay sau lưng mình, cô không khỏi ngạc nhiên, hơi sững người nhìn người nọ.
“Kiều tiểu thư? Cô có chuyện gì sao?”
Kiều Phan phức tạp nhìn cô, trong lời nói mang theo một tia ý