Thần Phong vỗ nhẹ lên vai Thần Nhã Hân hai cái, trả lời hắn, “Được.
Đổi lại, nếu ngươi thua, ta muốn ngươi ngay tại đây trịnh trọng xin lỗi Công chúa cùng Hàn tiểu thư, kể từ nay về sau không được làm phiền đến chúng ta nữa.”
“Được.
Tiếp chiêu!”
Thần Kha Triệt vừa đáp lời, hai tay đã nâng lên, cực lực huy động ma lực nháy mắt tạo ra một phiến băng lớn.
Mũi băng nhọn hoắt, bao bọc toàn thân là những cạnh băng sắc nhọn ánh lên sắc xanh lạnh lẽo, hàn khí trắng mờ vơ vẩn tỏa ra.
Ngay sau đó, phiến băng liền bị hắn ném đi.
Thấy hắn không nói lời nào đã động thủ, sắc mặt nhóm Tinh Túc càng thêm đen kịt.
Đúng là chó đen giữ mực, âm hiểm thì vẫn hoàn âm hiểm, hèn hạ thì vẫn hoàn hèn hạ!
Thần Phong đối với hành động của hắn ta cũng tức giận không kém.
Lúc này sau lưng anh vẫn còn những người khác, hắn ra chiêu đột ngột như vậy, nếu như anh không kịp phản ứng thì sẽ thành thế nào? Hắn ta chỉ vì chiến thắng, chỉ vì hư danh mà có thể bất chấp hậu quả, vô sỉ bỉ ổi đến mức này, thật khiến anh cảm thấy nhục nhã khi hắn ta cũng mang họ Thần!
Chỉ là đáng tiếc, mọi tính toán của hắn đều là vô ích mà thôi.
Tốc độ phản ứng của Thần Phong là cực kỳ nhanh, nếu không hắn ta cũng đã không phải dùng mọi cơ hội để đánh lén anh rồi.
Chỉ thấy, ngay tại lúc phiến băng kia được hình thành, Thần Phong cũng đã nâng tay lên.
Phía trước mười người, một phiến băng khác hiện ra, dáng vẻ nhìn qua giống hệt như hai giọt nước với phiến băng của Thần Kha Triệt.
Thần Phong vung tay lên, phiến băng lập tức xé rách không khí mà lao thẳng đến phiến băng đối diện.
Nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh, trong lúc mọi người còn đang sững sờ, hai phiến băng đã va chạm, một tiếng động lớn nổ ra, theo sau đó là hàng loạt các tiếng nứt vỡ lanh lảnh vang lên.
Rõ ràng là giống nhau như hai giọt nước, hai phiến băng lại có kết cục hoàn toàn khác nhau.
Một thì vỡ tan thành trăm mảnh, một lại hầu như không sứt mẻ gì, vẫn uy mãnh mà lao về phía trước.
Kết quả như vậy khiến Thần Kha Triệt không cách nào tin nổi, trong một khoảnh khắc hắn thất thần, phiến băng đã lao đến trước mặt hắn.
Ngay tại lúc hắn cho rằng hắn sẽ bị phiến băng đâm trúng rồi trọng thương không thể nghi ngờ, thì phiến băng lại đột nhiên biến mất vào hư vô.
Thần Kha Triệt nghệt mặt, ngơ ngác mất hồn đứng tại nơi đó, bên tai bỗng truyền đến âm thanh của Thần Phong.
“Hy vọng lần này, ngươi nói lời giữ lời.”
Cho đến tận khi nhóm mười người trước mặt đã đi mất hút, Thần Kha Triệt vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Hắn đứng như trời trồng tại đó, mắt nhìn về nơi hai phiến băng va chạm lúc trước, ánh mắt dại ra.
Thần Phong bị hắn đánh bất ngờ, lại còn dùng cùng một loại chiêu thức để đối đầu với hắn, dưới tình huống bất lợi như vậy, anh lại không chỉ đơn giản là thành công phòng thủ hay đánh ngang tay với hắn, mà là hoàn toàn áp đảo được hắn.
Dùng cùng một loại chiêu thức, lấy phương thức cứng đối cứng như vậy để đả bại hắn.
Từ trước đến giờ tuy rằng hắn từng vì đủ loại nguyên nhân mà thua Thần Phong, hoặc là kết quả không phân định, nhưng chỉ có lúc này đây, hắn mới thực sự cảm nhận được, mình thua kém Thần Phong đến mức nào.
Câu nói của Hàn Bội Bội đột nhiên vang vọng trong tâm trí hắn.
Người như ngươi, không xứng so sánh với Hoàng tử.
*
“Anh hai, sao anh đi nhanh vậy! Hắn còn chưa xin lỗi bọn em mà!” Thần Nhã Hân dùng dằng bĩu môi.
Thần Phong nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó nhìn Thần Nhã Hân và Hàn Bội Bội áy náy nói, “Xin lỗi, ta quên mất, tại hắn thật sự khiến ta quá ngứa mắt nên ta chẳng muốn nhìn hắn thêm dù chỉ một giây.”
Cả đám phì cười trước lời thành thật của anh.
Hàn Bội Bội cười đến hai mắt cong cong, nhìn anh đáp, “Không sao đâu, ngài đừng lo.
Thần cũng không cần lời xin lỗi của hắn làm gì.”
“Đúng vậy, chỉ cần có tấm lòng, biết anh quan tâ m đến bọn em là đủ rồi,” Thần Nhã Hân cười gật gù.
Nghe cô nói vậy, gò má Hàn Bội Bội hơi ửng hồng, có chút ngại ngùng không dám nhìn Thần Phong nữa.
Lời vừa rồi của Thần Nhã Hân không hề có điểm nào sai, nhưng không hiểu sao khi bản thân mình cũng dính dáng vào, Hàn Bội Bội lại cảm thấy hơi thẹn thùng xấu hổ.
Tập hợp ở bãi đỗ xe, mười một người của học viện Tinh Túc an vị trên chiếc xe không người lái do học viện Thanh Tiễn chuẩn bị để đi ra sân bay.
Chiếc xe lướt nhanh trên con đường thoáng đãng.
Vì đang là ngày trong tuần, lại còn là giữa trưa nắng nóng nên lúc này ngoài đường không quá đông xe cộ.
Vừa mới trải qua một cuộc thi dài, hiện đã giành được giải thưởng như ý muốn, tâm tình ai nấy đều thả lỏng, một vài người dựa đầu lên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong xe bật máy lạnh giúp cho nhiệt độ trong xe rất lý tưởng, giai điệu nhẹ nhàng được bật lên, khiến cho bầu không khí trở nên thư thả thoải mái.
Thế nhưng, giây phút yên bình này lại không được duy trì lâu.
Ngay giữa đường, một nhóm người áo đen đột nhiên hiện ra, cường ngạnh đem đám xe cộ đang lưu thông trên đường dạt ra hai bên.
Vụ va chạm gây ra tiếng động cực kỳ lớn, dọa cho mười một người giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy, đám người đang lưu thông trên đường kia đột nhiên bị gây sự, tức giận lại hốt hoảng vội vàng dùng phép thuật chạy xa khỏi hiện trường tai nạn, nhưng còn chưa kịp chỉ trích quát