Chỉ vừa mới giao chiến một chiêu, sắc mặt của mười một người bên Tinh Túc đều biến trắng.
Lúc trước tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng đó phần lớn cũng là vì đột ngột bị người truy sát.
Nhưng nay khi trực tiếp đối đầu, bọn họ mới cảm nhận được thực lực chân chính của những kẻ áo đen này.
Quá mạnh.
Bọn chúng thật sự quá mạnh.
Giữa người với người, tuy rằng sẽ có sự chênh lệch về ma lực, nhưng sự chênh lệch đó không nhiều.
Ở một độ tuổi nhất định, lượng ma lực một người sở hữu chỉ nên ở trong một phạm vi nhất định.
Mà điểm hơn thua giữa người với người là nằm ở thiên phú điều khiển và khống chế ma lực của bọn họ.
Giống như những người mang trong mình dòng máu hoàng gia, cho dù dùng cùng một chiêu thức và một lượng ma lực như người thường, thì hiệu quả của chú thuật mà bọn họ thi triển vẫn sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thế nhưng, những kẻ áo đen trước mặt này lại khác.
Mọi mặt của bọn chúng đều cường hãn hơn gấp trăm lần.
Ma lực nhiều hơn mức tối đa một người nên có, độ khống chế tốt hơn cả Hiệu trưởng của bọn họ, người đứng đầu học viện đệ nhất toàn quốc, và hiệu quả phép thuật, còn cao hơn cả người mang trong mình dòng máu hoàng gia thuần khiết nhất.
Những kẻ áo đen này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Khả năng của bọn chúng tựa như đã vượt ra ngoài phạm vi của nhân loại!
Nhận biết được điều này khiến cho tinh thần mọi người uể oải, tựa như bởi vì cảm thấy bản thân không có khả năng đánh bại được bọn chúng nên ý chí chiến đấu cũng giảm, từng chiêu phát ra cũng trở nên do dự không quyết đoán.
Mộ Thống nhìn tình hình như vậy, lo sợ trong lòng tăng cao, hận thù đối với những kẻ áo đen trước mặt cũng càng thêm sâu.
Anh nghiến răng, rốt cuộc hạ quyết tâm, hai tay biến ra đôi câu liêm, toàn thân tỏa ra ánh bạc nhàn nhạt tựa như hai vầng trăng lưỡi liềm.
Trong một khoảnh khắc không ai để ý, giữa trán anh chợt ẩn hiện một sợi dây bạc đính đá đen, hai tròng mắt vốn đen láy cũng chợt ánh lên ánh sáng bạc, ngân sắc đậm đặc đến mức như muốn ngưng đọng thành khí từ khóe mắt tỏa ra ngoài.
Nhưng tất cả những biến đổi này rất nhanh đã biến mất, tựa như vừa rồi chỉ là ảo ảnh thoáng qua mà thôi.
“Nguyệt Ảnh!”
Đôi câu liêm trên tay phóng đi, mỗi thanh phân ra thành năm thanh câu liêm, cả chục thanh như bùa đòi mạng của tử thần lao vun vút đến chỗ bọn người áo đen.
Những thanh câu liêm lóe lên ánh sáng bạc lạnh lẽo, thoắt ẩn thoắt hiện nhanh như cắt dùng đủ loại góc độ quỷ dị mà tấn công bọn chúng.
Cảm nhận được nguy hiểm từ những thanh câu liêm, bọn chúng hốt hoảng đưa vũ khí lên chặn lại, thế nhưng những món vũ khí tưởng chừng như rất cứng rắn kia, những món mà trước đó có thể dễ dàng phá vỡ lớp phòng thủ của mọi người, đánh tan những đòn tấn công mãnh liệt của bọn họ, nay lại như những cọng cỏ dại yếu ớt, keng keng vài tiếng liền bị những thanh câu liêm đánh gãy.
“Á!!!”
“Hự!!”
Những tiếng kêu đau đớn vang lên, một vài người lần lượt gục xuống.
Tên đầu lĩnh nhìn thoáng qua, bọn chúng lần này xuất kích chỉ có mười người, vốn cho rằng để giải quyết những kẻ này, chỉ mười người bọn chúng là đã dư sức.
Vậy mà, thật không thể ngờ tới, những kẻ kia lại giấu diếm sâu đến vậy, cũng dám hy sinh đến vậy!
Chỉ trong vài cái chớp mắt, chỉ bằng một chiêu, bọn chúng mười người thì đã hai chết, ba bị thương!
Mộ Thống nhân lúc đám người áo đen còn đang sững sờ, quay sang gằn giọng với nhóm Hàn Bội Bội lúc này vẫn còn đang ngây người, “Mọi người xốc dậy tinh thần cho tớ! Những kẻ áo đen này chẳng lẽ còn có thể so với quả cầu bóng tối hay lửa thần kia sao?! Những thứ đó chúng ta đều có thể đánh bại, thành công trở ra, vậy thì những tên này đã là cái thá gì chứ? Bọn chúng không phải là bất khả chiến bại, vẫn có thể bị chúng ta làm bị thương, thậm chí là gi3t chết như thường!”
Nghe đến hai từ gi3t chết kia, lại nhìn đến hai cái xác máu me bị chém một đường ngang cổ ngọt xớt, cả đám không khỏi rùng mình, sắc mặt lại tái nhợt mấy phần.
Thế nhưng rất nhanh bọn họ đã lấy lại tinh thần, bởi vì anh nói đúng.
Giết người thì đã sao chứ, nếu không phải bọn chúng bắt đầu trước, ba lần bảy lượt muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, bọn họ vì sao phải động sát thủ? Nếu bọn họ không giết bọn chúng, vậy người chết nhất định sẽ là bọn họ; vì vậy, bọn họ không thể nhân từ, càng không thể nương tay!
Tên đầu lĩnh nhanh nhạy cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng nói với những kẻ còn lại, “Đánh nhanh thắng nhanh! Mặc kệ tên kia, mục tiêu của chúng ta chỉ có một mà thôi!”
Kẻ mà bọn chúng nhất định phải giết không bao gồm Mộ Thống, vì vậy mặc kệ năng lực của anh ra sao, mặc kệ anh khiến bọn chúng bất ngờ đến thế nào, bọn chúng không việc gì phải chú ý đến anh cả! Bởi vì mấy lời vừa rồi của Mộ Thống mà tinh thần và tâm tính của những người khác đã có chút thay đổi, nếu bọn chúng không nhanh lên, chuyến đi lần này chỉ sợ sẽ trở thành công cốc.
Tuy rằng bọn chúng phản ứng lại rất nhanh, những vẫn là đã trễ.
Dương Minh Nhật chắp hai tay lại, nhanh chóng tạo ra một quả cầu khí xoay tròn rồi vỗ mạnh một cái, “Nộ Phong!”
Quả cầu khí nổ tung, một luồng gió như vũ bão cường hãn trào ra tứ phương, đẩy lùi thế tiến của những kẻ áo đen.
Lực gió mạnh mẽ đến mức bọn chúng không mở nổi mắt, chỉ có thể đưa tay lên bảo vệ đôi mắt.
Vì thế, đợi đến lúc bọn chúng lại nhìn rõ được tình hình xung quanh, đập vào mắt bọn chúng chính là một cơn mưa