Dương Minh Nhật đứng ở nơi đối diện nhìn qua, thấy không bao lâu Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ đã hành lễ lần nữa, sau đó rời đi tiến về phía này.
Phía sau hai người họ, anh tuy rằng không nghe được cuộc nói chuyện, lại vẫn có thể thông qua nụ cười trên môi bốn người mà biết được rằng bầu không khí giữa bọn họ lúc này đang rất vui vẻ và hòa hợp.
Hoàng hậu thân thiết nắm lấy tay Hàn Bội Bội trò chuyện, cô e lệ mỉm cười đáp lời bà, ánh mắt thẹn thùng thỉnh thoảng nhìn qua người con trai bên cạnh.
Ánh mắt của Thần Phong hầu như chưa bao giờ rời khỏi cô, mỗi lần cô nhìn qua đều có thể bắt gặp ánh mắt nhu tình mềm mại của anh, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn mãi cũng không thể bớt đỏ.
Dương Minh Nhật thấy Linh Ai Dã và Lâm Dạ Vũ đã đến gần, vội thu lại tầm mắt khỏi hình ảnh êm đềm đẹp đẽ kia, nói cười đón tiếp hai người họ.
Anh có thể nhìn ra được hiện tại Hàn Bội Bội đang rất hạnh phúc, Đức vua và Hoàng hậu có vẻ như cũng rất thích cô, chuyện tình cảm giữa cô và Thần Phong thuận lợi như vậy, anh cũng cảm thấy vui mừng thay cô.
Cách ngày tỏ tình đã hơn một tháng, tuy rằng thỉnh thoảng Dương Minh Nhật vẫn không kiềm chế được mà chú ý đến cô, ánh mắt dõi theo cô, thế nhưng lòng anh đã bình lặng hơn không ít.
Ít nhất, nhìn thấy cô vui vẻ bên cạnh Thần Phong, anh cũng không đau đến vậy nữa.
Trò chuyện được vài câu, nhân vật chính của ngày hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện.
Mọi người đều nghiêng mắt nhìn qua.
Ánh mắt vừa chạm đến bóng hình kia, Dương Minh Nhật nhất thời ngơ ngẩn.
Thiếu nữ vừa mới xuất hiện có làn da tuyết trắng, đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh tia sáng vui vẻ hân hoan.
Cánh môi hồng hào mềm mịn hơi cong lên, nở nụ cười duyên dáng yêu kiều.
Cô mặc một chiếc đầm voan mullet trễ vai màu xanh biển, để lộ hai bờ vai nhỏ nhắn thon gọn và xương quai xanh tinh xảo mê hồn.
Thân váy ôm gọn vòng eo nhỏ xinh chưa đầy một vòng tay của cô, chân váy lại xòe rộng từng tầng vải voan, vừa mềm mại lại vừa quý phái.
Cô tựa như một con búp bê sứ, xinh đẹp tinh mỹ lại mong manh dễ vỡ, ngắm thế nào cũng không đủ, bảo hộ thế nào cũng không an tâm.
Ánh mắt Dương Minh Nhật bất giác dõi theo bóng hình cô mà không hề hay biết.
Thần Nhã Hân vui vẻ đến trước mặt cha mẹ mình nói vài câu, sau đó dưới ý bảo của Hoàng hậu, Thần Nhã Hân cùng Thần Phong và Hàn Bội Bội rời đi, tiến về phía bên này.
Nhìn thấy Thần Nhã Hân nhìn qua bên này, Dương Minh Nhật rốt cuộc hồi thần, hơi chút lúng túng thu lại ánh mắt.
Ngày thường anh đã quen nhìn cô với bộ đồng phục của học viện, không ngờ khi cô trang điểm ăn diện lên liền trở nên xinh đẹp rực rỡ đến như vậy, khiến cho anh vừa rồi có chút thất thố.
Thần Nhã Hân đến gần, thuận tiện cầm lên một ly rượu vang, đối với mọi người tươi cười nói, “Cám ơn mọi người hôm nay đã đến dự sinh nhật của em.”
Cả nhóm ai nấy đều cầm lên ly rượu, khẽ chạm ly với cô, vui vẻ đáp lại, “Công chúa khách khí, được đến tham dự sinh nhật của em là niềm vinh hạnh của bọn anh mới phải.”
“Đúng đấy, chúc mừng sinh nhật em, ngôi sao xinh đẹp nhất đêm nay của chúng ta!”
Được mọi người khen ngợi, Thần Nhã Hân cười càng thêm vui vẻ, trong mắt giống như chứa đựng vô vàn vì sao, khiến người lóa mắt.
Cô lần lượt chạm ly với mọi người, lúc đến trước mặt Dương Minh Nhật, anh chợt thoáng nhìn qua cổ tay trắng xinh của cô.
Nơi đó đeo một chiếc lắc tay tinh xảo đính đá quý màu lam, có lẽ là trang sức phối kèm với bộ trang phục hôm nay của cô, trông rất đẹp.
Nhưng không hiểu sao hình ảnh này ở trong đầu Dương Minh Nhật lại có chút không thích hợp, nhưng anh lại không nhìn ra được là không thích hợp ở đâu.
Nghĩ không ra, Dương Minh Nhật liền không quan tâm nữa.
Thần Nhã Hân vừa mới chạm ly với tất cả mọi người xong, ly rượu đưa đến bên miệng, còn chưa kịp nếm thử, bên tai bỗng vang lên âm thanh thủy tinh vỡ vụn, đột ngột đến chói tai.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua, phát hiện ly rượu vốn nằm trong tay Liêu Huệ Lan không biết vì lý do gì mà lúc này lại nằm ở trên mặt đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
“Liêu Huệ Lan, cậu có sao không?” Mộ Thống đứng gần cô nhất, nửa nghi hoặc nửa lo lắng nhìn cô hỏi.
Thế nhưng Liêu Huệ Lan lại không phản ứng, cả người cứng đờ như khúc gỗ, động tác cầm ly rượu vẫn giữ nguyên như cũ, tựa như trước mặt bọn họ không phải là Liêu Huệ Lan mà là tượng sáp của cô vậy.
Hàn Bội Bội chú ý đến ánh sáng trong mắt Liêu Huệ Lan lấp lóe chợt sáng chợt tối, tựa như đang đấu tranh giãy dụa.
Bỗng nhớ đến cái gì, ngực cô đột nhiên nhói đau lên, Hàn Bội Bội nháy mắt kinh hoảng, vội kéo hai người kế bên mình là Thần Phong và Thần Nhã Hân ra phía sau, hoảng sợ hét lên, “Mọi người mau lui lại!”
Tuy không rõ chuyện gì, nhưng nghe đến giọng điệu hốt hoảng gấp gáp của cô, mọi người đều theo bản năng mà lùi ra sau.
Còn chưa kịp hỏi han, Liêu Huệ Lan đã đột nhiên quay đầu nhìn về phía ba người Hàn Bội Bội, sau đó không nói không rằng, cô nâng tay lên, ném ra một hỏa cầu.
Con ngươi Thần Phong co rút, vội vàng huy động ma lực tạo nên một lớp chắn trước mặt ba người các anh.
Quả cầu lửa đập vào tấm chắn liền vỡ tan, thế nhưng tấm chắn cũng bị đánh nát, cùng với hỏa cầu tan biến vào không trung.
Động tĩnh bên này nháy mắt thu hút được sự chú ý của Đức vua và Hoàng