Từ hai bàn tay của Hàn Bội Bội, một luồng ánh sáng chói lóa bắ n ra, nhắm thẳng đến đầu của Liêu Huệ Lan.
Ngay tại khoảnh khắc tiếp xúc với tia sáng ấy, Liêu Huệ Lan chợt đình chỉ mọi động tác, cả người cứng đờ như tượng đá ở trong một tư thế kỳ dị.
Ở phía sau màn sáng nơi ai cũng không thể nhìn thấy được, tại nơi đáy mắt của Liêu Huệ Lan vụt qua tia đau đớn cùng thống khổ.
Ma lực, sinh lực và linh hồn của cô bị luồng ánh sáng tẩy rửa, nỗi đau đớn nóng bỏng ấy khiến cho Liêu Huệ Lan không thể nào chống chịu nổi, nháy mắt liền mất đi ý thức.
Liêu Huệ Lan bất tỉnh, mọi thứ còn lại đều dễ dàng hơn.
Mọi người hợp lực, nhanh chóng dập tắt được ngọn lửa đang tràn ngập khắp căn phòng.
Không còn ngọn lửa, tình trạng của căn phòng hiện tại liền lộ ra dưới mắt mọi người.
Vốn được trang hoàng lộng lẫy thơ mộng là thế, nay khắp nơi đều nồng nặc mùi khói, bức tường trắng tinh bị khói nhuộm đen, dưới nền đất đâu đâu cũng là tro tàn rải rác, vật dụng xung quanh cũng không còn lành lặn.
Đức vua và Hoàng hậu tức giận không thôi, nhưng bọn họ lại biết rõ Liêu Huệ Lan là bị khống chế, huống chi thân phận của cô còn ở tại đó cho nên hai người họ phải kiềm nén lại, không đưa ra loại mệnh lệnh vô lý nào.
Chuyện đã thành ra như vậy, buổi tiệc sinh nhật không thể nào tổ chức tiếp được nữa.
Mọi người chỉ đành an ủi Thần Nhã Hân sau đó rời đi.
Không bao lâu sau, thập đại gia tộc cũng lần lượt tới, tổ chức cuộc họp khẩn cấp suốt đêm.
*
Chuyện lần này tuy rằng nguy hiểm, nhưng xét cho cùng thì Liêu Huệ Lan là vô tội.
Đức vua là người nói lý, huống chi hôm đó có nhiều nhân chứng như vậy, Liêu Huệ Lan còn là con gái một của Liêu Công tước, Đức vua không thể thật sự làm gì cô.
Sau khi thảo luận rõ ràng rành mạch, đưa ra quyết định Liêu Huệ Lan vô tội, cô liền được thả tự do.
Mà người đứng sau chuyện này, cho dù bọn họ có tra thế nào cũng không tra được.
Camera không ghi lại được bất kỳ hình ảnh khả nghi nào, lớp vòm bảo hộ hoàng cung cũng không có dấu hiệu thương tổn, binh lính tuần tra cũng không phát hiện ra người hay việc lạ nào.
Điều này khiến cho Đức vua sởn lạnh sống lưng.
Điều duy nhất có thể khiến ông tạm thời an ủi bản thân, chính là cả bốn thành viên trong nhà đều có vật do mười pháp sư đại tài của đất nước thi pháp, vừa có thể hộ tâm vừa có thể hộ thân cho người sử dụng.
Ông cho rằng là vì trên người bọn họ mang theo vật đó nên kẻ đứng sau mới không thể khống chế chính bọn họ được mà phải đổi đối tượng thành Liêu Huệ Lan.
Ngày Liêu Huệ Lan được thả ra, cô gửi tin nhắn cho Hàn Bội Bội, hẹn gặp ở đài phun nước ngay tại trung tâm của khu vườn trong học viện sau giờ học.
Khu vườn của học viện khá rộng, ngay chính giữa là một đài phun nước lớn, gồm có ba tầng.
Tầng dưới cùng gắn bảy vòi nước được thiết kế rất tinh xảo bắt mắt, phía trên mỗi vòi gắn bảy khối đá quý lớn được điêu khắc tỉ mỉ thành bảy biểu tượng khác nhau, gồm có sao bốn cánh, ngọn lửa, trái tim, lá cây, giọt nước, một loại hình khối bất quy tắc có góc cạnh và hình xoắn ốc.
Bảy khối đá quý này đương nhiên mỗi khối một màu khác nhau, phù hợp với hình thù mà nó được khắc thành, tất cả đều trong suốt lấp lánh, khiến cho đài phun nước trở nên rất tinh mỹ lại quý phái.
Trên tầng cao nhất của đài đặt một con thoi trong suốt, chậm rãi xoay tròn, dòng nước trong vắt sạch sẽ từ nơi đó chảy xuống.
Học sinh vào những lúc rảnh rỗi rất thích vào trong khu vườn này để thư giãn nghỉ ngơi, một bên ngồi dưới bóng râm, hít thở bầu không khí trong lành thơm mát của hoa cỏ, một bên nhìn ngắm đài phun nước xinh đẹp, vừa khoan khoái lại vừa thích ý.
Sau giờ học, Hàn Bội Bội đến đài phun nước như đã hẹn.
Không ngoài dự đoán, lúc này trong vườn có khá nhiều người, nhưng đa phần đều là ngồi ở ghế gỗ ven đường hay trên thảm cỏ dưới bóng cây, còn như Liêu Huệ Lan trực tiếp đứng ngay bên cạnh đài phun nước thì lại không có ai.
“Cậu cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” Hàn Bội Bội vừa đến gần đã mở miệng hỏi.
Lần đó là lần đầu tiên cô dùng chiêu kia để cứu người, vẫn luôn lo lắng không biết bản thân có khống chế tốt uy lực hay không.
Liêu Huệ Lan hơi bất ngờ trước câu hỏi này, vài giây sau có chút cứng ngắc đáp, “Tôi không có việc gì.”
“Vậy thì tốt rồi,” Hàn Bội Bội nhẹ nhõm cười.
Liêu Huệ Lan phức tạp nhìn cô, nhanh chóng vào thẳng chủ đề, “Hôm nay hẹn cậu ra đây là vì muốn cảm ơn cậu chuyện hôm đó.
Nếu không nhờ cậu, hậu quả khi đó sợ rằng đã nghiêm trọng hơn rất nhiều.”
Lúc nói lời này, trên mặt Liêu Huệ Lan tràn đầy vẻ mất tự nhiên, Hàn Bội Bội có thể nhìn ra được mấy lần Liêu Huệ Lan hơi đánh ánh mắt sang bên, nhưng rất nhanh lại đã điều chỉnh lại để tiếp tục đối mắt với cô.
Cả người Liêu Huệ Lan hơi cứng lại, lúc nói xong lời này thì khẽ mím môi, sau đó hơi cúi người xuống.
Nhìn người trước mặt đang cảm ơn mình này, Hàn Bội Bội không khỏi nhớ lại những lần chung đụng lúc trước giữa mình và cô, kể từ khi còn bé như lần ở tiệc sinh nhật sáu tuổi của Liêu Huệ Lan, cho đến gần đây nhất là ở cuộc thi Học sinh toàn diện.
Chung đụng với Liêu Huệ Lan càng nhiều, Hàn Bội Bội lại càng có cái nhìn khác về cô.
Bản chất của Liêu Huệ Lan có thể dùng một từ để miêu tả.
Kiêu ngạo.
Bởi vì kiêu ngạo nên cô hống hách và tự