Từ khi nào mà Kiều Phong Khang không còn chú ý để hình tượng của mình nữa? Nếu để cho giới truyền.
thông chụp được chuyện này, chắc chắn họ sẽ làm càn lên để viết báo.
Chẳng lẽ anh không nghĩ đến điều đó sao.
Trên đường cao tốc của sân bay, xe của Kiều Phong Khang chạy nhanh như gió.
Toàn bộ hành trình, anh ấy luôn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng rõ ràng là đang quan sát tình hình giao thông, nhưng Du Ánh Tuyết đang ngồi bên cạnh anh lại cảm thấy ánh mắt của anh như đang khoét lên người cô, ánh mắt đó sắc bén như dao.
Sự im lặng và lạnh nhạt của anh ấy càng ngày càng giống như làm cho không khí xung quanh đóng băng.
Du Ánh Tuyết có đôi chút sợ, hai tay cô ôm đặt lên đầu gối bóp chặt nó.
Cô nhìn anh ấy.
Lại nhìn anh ấy một lần nữa.
Tới lần thứ năm nhìn về phía anh, cô mới có đủ dũng khí đưa tay qua.
“Đừng chạm vào tôi!” Đầu ngón tay lúc đó cách lưng anh ấy sau anh ấy đúng một tấc, anh đã lạnh lùng quát!
Anh ấy đang tức giận.
Hơn nữa còn rất tức giận! Giọng nói của anh vô tình đến mức Du Ánh Tuyết có người lại.
Nhưng mà… Ngẫm lại, nếu không phải do Kiều Minh Đức buông tay, bản thân ta anh… quá vô tình.
Cắn môi.
Ngón tay cô khẽ run, hơi rụt rè nhưng vẫn quyết tâm đặt tay cô lên mu ban tay anh.
Lúc này, anh đang căng thẳng đặt tay phải trên đùi.
Du Ánh Tuyết thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của tĩnh mạch trong lòng bàn tay mình.
Kiều Phong Khang thở nhẹ một hơi, không nhìn cô mà lạnh lùng nói: “Không cần!”
“Chú đừng giận nữa.” Du Ánh Tuyết không quan tâm, chẳng những không bỏ ra, ngược lại còn g tay nắm chặt tay anh trong tay cô: “Cháu biết mình sai rồi, cháu cũng đã giải thích với chú rồi”
“Không cần!” Du Ánh Tuyết cắn môi, nhìn anh lấy lòng rồi yếu đuối tiếp tục giải thích: “Chú đừng lạnh lùng nữa, cháu thật sự biết mình sai rồi, lần sau, cháu sẽ không làm như vậy nữa.”
Rất tốt! Rất là tốt! Vậy mà còn dám có “lần sau”!
Lòng ngực Kiều Phong Khang lấp kínsự khó chịu đến nỗi phát đau.
Lần đầu tiên, cảm nhận được sự thất bại như vậy, như thể bất lực.
Người gái này, anh nghĩ rằng anh đã nắm bắt được cô, thậm chí còn đắc ý như một kẻ ngốc.
Nhưng cô chính là lục bình, chỉ cần không cẩn thận, cô ấy sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Ra đi rất phóng khoáng, rất thẳng thắng!
Cái cảm giác bất lực, vừa lo được vừa lo mất cực kỳ gay go!
Nhưng mà cô gái vô tình vô nghĩa này anh này làm thế nào để hiểu được?
“Kiều Minh Đức tính tình không tốt lắm, anh ta muốn cháu đi qua Mỹ với mình.
Cháu không dám kích động anh ta, cho nên mới phải đồng ý.” Du Ánh Tuyết cố gắng giải thích.
Kiều Minh Đức muốn cô đi, cô liền đi! Hơn nữa, còn lặng yên đi không một tiếng động, còn không ngớt lời từ biệt anh, cũng không nghĩ đến anh!
Và vì thế…
Suy cho cùng Du Ảnh Tuyết đặt Kiều Phong Khang ở vị trí nào trong cô?! Nguồn truyen He nhé cả nhà!" Đã vậy hai ngày qua cô còn đối xử với anh rất nhiệt tình không muốn rời xa anh, dành cho anh hai ngày qua, là xuất phát thật lòng, hay thật ra là do có chút áy náy với anh? Hơi thở Kiều Phong Khang ngày càng nhanh, ánh mắt càng ngày càng nghiêm túc.
Du Ánh Tuyết xoắn não.
Ra sức tìm cách làm cho anh ấy cảm thấy bớt giận một chút, nhưng ngay sau đó, trong chớp mắt, chiếc xe trực tiếp tăng tốc độ chạy thẳng đến khu vực đậu xe bên cạnh đường cao tốc.
Đạp phanh mạnh một cái, và ngừng lại.
Du Ánh Tuyết không chuẩn bị trước, người cô bị hất tung lên, rồi lại bị dây an toàn kéo lại: trước khi anh cô có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra; anh đã cánh cửa phụ của XZ ra.
Với khuôn mặt lạnh lùng, anh tháo dây an toàn của cô, rồi kéo cô xuống xe.
"Chú ba!"
Không hề phòng bị, người cô lảo đảo, trực tiếp ngã thẳng vào lòng ngực anh.
Rồi sau đó...!Lửa xe bị đóng sầm lại: tiếng bịch như đánh trực tiếp vào lòng của Du Anh Tuyết, khiến cô hết hồn, đến cả thở cũng tăng thẳng: Eô trố mắt, không hiểu chuyện gì nên lại kinh hồn
Đôi mắt anh nặng lại, tàn nhẫn, lạnh lùng, như là là muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Eô sợ sệt lại lại phía sau từng bước một, theo bản năng tựa người vào xe.
Tay cầm bó sát người, phía sau chắc chắn là tay nắm cửa XE: Ngay sau đó, anh đột nhiên khi người, giống như tư tử đực điên cuồng một hơi Bán thận cắn vào môi DŨ.
Đúng...!- Không phải là hôn, cũng không phải mất..
| Mà là ra sức cắn xá.
Như là phải trực tiếp trút hết tất của lửa giận cùng sự lo sợ được mất kia lên nụ hôn này: Anh thực sự quá nhẫn tâm, đem cánh hoa trắng nõn này cắn đến chảy máu.
Du Ánh Tuyết thở hổn hển.
Thực sự rất đau Nỗi đau khiến nước mắt chực trào ra.
Nhưng.
Không dám đẩy anh ra, thậm chí hừm không dám hùm một tiếng này: Nếm được mùi máu, anh lại lại một chút tay lên xe phía sau tô, gân xanh vẫn còn đang nhay.
Môi của cả hai người đều dính máu.
Chói mắt Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh lờ mờ ånde "Tất cả những lời bảo đảm mà em nói ra trước đây với tôi, đều là đùa giỡn thôi đúng không? Du Anh Hyết, tôi còn có thể tin ở mm không?" Buổi cùng anh cũng lên tiếng, nhưng anh nghiến răng nghiến lợi hỏi:
Peng giọng nói và đôi mắt của anh tràn đầy sự thất vọng Du Ánh Tuyết khiến cho đôi mắt đó đâm vào lòng từng chút một.
Eô từng hứa sẽ không bao giờ buông tay anh dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Nhưng…
Cô cuối cùng không can đảm như anh ấy…
“Cháu không muốn đi… thật sự, cháu không muốn đi Mỹ chút nào hết.” Du Ánh Tuyết không biết phải nói thêm gì khác để giải thích, chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này, hai tay cô cẩn thận từng chút một ôm lấy anh, giống như một đứa trẻ nhận ra lỗi của mình, hốc mắt cô đỏ ửng.
“Được, vậy tôi hỏi em… Rốt cuộc là tại sao đến phút cuối em lại không ra đi cùng Kiều Minh Đức? Chẳng phải em đã rất phóng khoáng đi làm giấy bảo lưu kết quả học, cũng rất tự nhiên ra đi không nói lời nào với tôi, vậy bay giờ vì cái gì em lại ở lại?” Kiều Phong Khang nâng cằm của cô hỏi, khiến cho đôi mắt đỏ bừng của cô đối diện với nhìn anh.
Qua lớp sương mù mịt mờ, Du Ánh Tuyết hiểu biết rõ đáp án mà anh đang mong chờ là gì.
Cô liếm môi, thêm vào đó mũi cô cảm ngửi thấy mùi máu tươi đang nhập trong khoang miệng.
Sự kỳ vọng trong mắt anh, làm cho cô.
Không thể đối mặt với anh, càng không thể nói dối.
“Cháu “Cô cúi đầu, siết chặt bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của anh: “Kiều Minh Đức… đột ngột nói không cần cháu đi Mỹ cùng nữa.”
Nói ra câu đó, có thể nghe rõ ràng tiếng thở trên đầu nghe, càng ngày càng nhanh.
Du Ánh Tuyết từ từ nhắm mắt lại,