Kiều Quốc Thiên cười nhìn vào hai mắt cô ta, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì.
Sau một lúc gật đầu nói: “Đương nhiên có rồi, cô yên tâm đi, chắc chắn rằng sẽ có cơ hội để cô hành động”
Tô Hoàng Quyên cũng không ở lại thêm nữa, thay bộ quần áo lúc trước rơi lại ở chỗ Kiều Quốc Thiên, sửa sang bản thân lại gọn gàng, cầm lấy túi xách ưu nhã đi ra ngoài.
Cô lái xe, chuẩn bị rời khỏi đó.
Nhưng mà xe chưa đi được mười mét bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người đang đứng ở ngoài biệt thự.
Người đó đứng ở xung quanh biệt thự, luôn ngẩng đầu nhìn ngây ngốc vào bên trong, không một chút động đậy.
Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc.
Suy nghĩ một chút cô lái xe đỗ vào bên đường.
“Dì là ai vậy?” Hạ cửa xe xuống, cô ta ngó đầu ra ngoài hỏi.
Nghe thấy có tiếng hỏi, người kia quay đầu lại.
Nhìn rõ khuôn mặt đó qua ánh đèn xe, Tô Hoàng Quyên hai mắt sáng lên: “Là dì hả?”
Ánh mắt người kia bối rối: “Cô quen tôi sao?”
Tô Hoàng Quyên xuống xe rồi đưa cho bà ta một tấm danh thiếp.
Bà ta liếc mắt nhìn sau đó ngẩng mặt lên, ánh mắt quyến luyến nhìn vào gương mặt của Tô Hoàng Quyên một vòng: “Hóa ra là người dẫn chương trình của chương trình thời sự đây sao, chẳng trách lúc nãy tôi lại cảm thấy quen quen.
Nhưng mà chúng ta có quen biết nhau sao?”
Tô Hoàng Quyên cười nhẹ: “Chúng ta cũng không được tính là quen nhau, di còn nhớ không? Lần trước ở sân bay chúng ta có duyên gặp nhau một lần”
Ngày hôm đó, ở sân bay hai người họ có đụng vào nhau, sau đó Tô Hoàng Quyên muốn đuổi theo nhưng mà đã không thấy người đâu nữa rồi.
LÀ.
Tôi nhớ ra rồi” Đối phương chợt nhận ra, nhẹ gật đầu.
“Dì ơi, dù có danh thiếp không? Trong biển người đông đúc, chúng ta có thể gặp nhau hai lần, đây cũng xem như là rất có duyên rồi"
“Đúng vậy, tôi quên chưa giới thiệu bản thân.
Tên tôi là Lâm Vân Thanh, chào cô." Lâm Vân Thanh chào một cách tạo nhân Tô Hoàng Quyên ngửa mặt lên nhìn vào bên trong biệt thự, hỏi a nghi ngờ trong lòng: “Tối như vậy rồi, sao dì vẫn còn ở đây? Di quen với người trong biệt thự này sao?" " cũng không thể nói là quen biết được”
Lâm Văn Thanh cười khổ “Cũng nhiều năm không gặp rồi, chỉ sợ cậu ấy cũng không còn nhận ra tôi nữa”
Tô Hoàng Quyên quan sát về mặt của Lâm Vân Thanh.
Cô ta trầm ngâm một lúc nói vừa khéo cháu là bạn của chủ nhà này, nếu di muốn gặp anh ấy, hay là cháu dẫn đi vào nhà gặp anh ấy nhé?".
“Bây giờ sao?” khuôn mặt Lâm Vân Thanh lộ ra chút vui mừng và xúc động.
“Đúng rồi, ngay bây giờ luôn.
Cháu vừa từ bên ngoài về, anh ấy vẫn chưa ngủ đâu”.
Lâm Vân Thanh gần như là hận không thể Cùng Tô Hoàng Quyên bước vào cánh của này nhưng mà cuối cùng bà ta cũng bình | tĩnh lại và lắc đầu.
“Không đâu, tôi và cậu ấy cũng không tính là quen thuộc, cứ vào như vậy cũng qua đường đột Tôi Lâm Vân Thanh câu xin nói:
“Cô Tô, chuyện hôm nay tôi xuất hiện ở đây, rất mong cô đừng nói với chủ nhân của ngôi nhà này, tôi không muốn làm cho cậu ấy thêm buồn phiền”.
Tô Hoàng Quyên nhìn vào mắt của bà ta lâu hơn một chút, như thể đang suy nghĩ một điều gì đó.
Được một lúc, nhìn thấy Lâm Vân Thanh nhìn mình chằm chằm, cô ta để lộ ra tâm tư lòng mình, vội vàng gật đầu: “Nhất định ạ, dì yên tâm đi nhé.
Cháu không phải là người nhiều chuyện đâu?
Lâm Vân Thanh lúc này mới nở nụ cười: “Thái độ người làm tin tức như các cô rất nghiêm túc, tôi tin cô.”
Bà lại cúi đầu cầm lấy danh thiếp của Tô Hoàng Quyên rồi nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay gặp được cô Tô tôi cảm thấy rất vui, tôi xin phép đi trước”
“Hay như này đi, dì cần đi đâu, cháu tiễn dì” Tô Hoàng Quyên đã mở cửa xe ghế lái phụ.
“Vậy thì phiền toái quá”
“Không phiền đâu ạ, cháu đã nói là chúng ta rất có duyên rồi mà, hơn nữa, dì nhìn xem, xung quanh biệt thự này không có chiếc xe nào cả, nếu dì muốn đi ra ngoài thì phải đi đến tận nửa đêm cơ.
Buổi tối cũng không an toàn nữa”
Lâm Vân Thanh nhìn xung quanh, quả nhiên cả con đường cũng chỉ có mấy ngọn đèn lẻ loi.
ở đây luôn vắng vẻ và yên tĩnh cũng không có xe đi lại.
Đắn đo một chút.
“Vậy tôi đành phải làm phiền cô Tô rồi.
Cô chỉ cần đưa tôi đến đoạn đường có xe là được rồi.”
“Được ạ”
Tô Hoàng Quyên đỡ Lâm Vân Thanh lên xe.
Hai người một mạch đi vào nội thành.
Tô Thanh Vân là một người thông minh, suốt quãng đường đi cô ta không có bất kì biểu hiện nào quá niềm nở với Lâm Vân Thanh.
Cho đến khi Lâm Vân Thanh nhin không được hỏi: “Cô là bạn gái của cậu Kiều sao?”
“Dì là đang nói đến Quốc Thiên ạ?” “Đúng rồi”
“Không phải đâu ạ.
Cháu với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.” Tô Hoàng Quyên cười “Còn gì thì sao? Dì với Quốc Thiên sao lại quen biết nhau ạ, rất nhiều năm đã không gặp rồi sao ạ?”
“…” Lâm Vân Thanh trầm ngâm một chút mới mỉm cười nói: “Tôi là bạn học cũ của bố cậu ấy.
Vì lý do cá nhân mà phải rời nơi này vài năm cho nên cũng rất lâu rồi không có gặp”
Mặc dù là mỉm cười nhưng mà giữa hai hàng lông mày của Lâm Vân Thanh rõ ràng có nỗi bị thương không dấu nổi.
Những năm đó ở trong tù, bà đã chịu hết mọi đau khổ và dày vò.
Đến hôm nay nghĩ lại, có thể chịu đựng được khổ cực như thế, tất cả đều là vì muốn gặp hai đứa con của mình.
Nhưng đáng tiếc..
Du Ánh Tuyết giờ không biết đang ở nơi nào.
Nó vẫn còn nhỏ như vậy..
Càng nghĩ càng không kìm nén được mà rơi lệ.
Tô Hoàng Quyên thấy vậy, lấy khăn giấy đưa cho bà ấy: “Dì có tâm sự gì không? Hay là dì cần cháu giúp gì chuyện gì không?
“Không.
Không có” Lâm Vân Thanh đã quen cô đơn một mình, bà không quen nhận sự giúp đỡ của người khác, càng không quen trước mặt người lạ mà để lộ ra cảm xúc của mình.
Lấy khăn giấy lau nước mắt, lại bật cười nói: “Cô Tô, cô để tôi xuống đường này là được rồi.
Ngày hôm nay thật sự là làm phiền có nhiều rồi”
“Một chút cũng không phiền ạ, chỉ là thuận đường mà thôi” Tô Hoàng Quyên không cưỡng cầu, dừng xe ở ven đường trong thành phố.
Lâm Vân Thanh cảm ơn rất nhiều lần, nhìn thấy xe của Tô Hoàng Quyên đi xa mới đến trạm xe bít để bắt xe về.
Trong thành phố phồn hoa và náo nhiệt, bà lững thững bước đi một mình, càng đi càng thấy cô đơn.
Bà đang ngồi trên chiếc xe vắng vẻ, trong lòng tâm sự nặng nề.
Trong đầu đều là vẻ mặt ngây thơ của Ánh Tuyết.
Lúc mới đi, con bé mới có 12 tuổi.
Đến bây giờ, con bé đã 18 tuổi rồi, có lẽ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi!
Chỉ là.
Bây giờ con bé đang ở đâu? Có còn nhớ người mẹ không đủ tư cách này không?
0 Lâm Vân Thanh nhìn Nhìn thông báo tìm người mất tích trên ti vi của xe bít, đang nghĩ gì đó, trong đôi mắt ảm đạm đột nhiên lại hiện lên một luồng sáng.
Toàn bộ quá trình..
Tâm trí của bà vẫn luôn nghĩ về vấn