Du Ánh Tuyết đi mua vé một cách thành thạo, đi vào đứng đợi trước tuyến đường số 1.
Thời điểm này tuyến đường số 1 rất đông người đi lại.
Chủ yếu là nhân viên văn phòng và học sinh sinh viên.
Kiều Phong Khang không thích bầu không khí ồn ào này, lông mày anh nhíu thật chặt, anh ôm chặt Du Ánh Tuyết vào lòng để bảo vệ cô.
Du Ánh Tuyết vùi đầu trong ngực anh, lưu luyến mùi hương và hơi thở của anh.
Cô chỉ cảm thấy anh là người duy nhất còn lại trên thế giới này…
– Nếu có anh ở đó thì tất cả sự ồn ào, náo loạn đều bị anh vứt bỏ bên ngoài.
“Đến rồi!”
Đi qua đường số 1, Du Ánh Tuyết ngẩng đầu ra khỏi ngực anh.
Sợ lạc nhau, Kiều Phong Khang nắm tay cô chặt hơn, tay còn lại vòng qua eo cô để cô không bị đám đông chen chúc làm cho bị thương.
Chỉ với một động tác nhỏ, nhưng trong mắt của Du Ánh Tuyết, cô chỉ cảm thấy như ăn phải đường ngọt như mật vậy.
Được một người như vậy thương yêu, làm sao cô có thể cam lòng rời đi chứ?
Hai người bước vào tàu điện ngầm.
Trong tàu vẫn đông đúc như mọi ngày.
Kiều Phong Khang ôm cô đứng dựa vào cửa.
Vào đúng lúc này, tiếng điện thoại trong túi quần anh đột nhiên vang lên.
nãy Du Ánh Tuyết vẫn còn thích thú xem nó.
Anh tỉnh bơ xoay người, đổi vị trí với Du Ánh Tuyết, để cho cô quay lưng về phía màn hình.
“Cậu lập tức rút tin tức đó xuống! Tôi cho cậu hai phút!’ “Giám đốc Kiều, tôi sợ rằng hai phút không kịp, dù sao xe có video của tin tức kia…”
“Bây giờ cậu nói những việc này với tôi, không bằng cậu lập tức đi gọi điện thoại giải quyết đi” Kiều Phong Khanh cắt đứt lời nói của Nghiêm Danh Sơn.
Nghiệm Danh sơn vừa nghe thấy giọng nói trên đầu dây bên kia, trong lòng anh ta hơi hoảng sợ không dám nhiều lời nữa.
Kiều Phong Khang cáp điện thoại, vẻ mặt anh lúc này vô cùng khó coi.
Tầm mắt của anh cảnh giác nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt kia.
Nếu như Du Ánh Tuyết nhìn thấy thông tin tìm người mất tích này, vậy những chuyện trước kia sẽ không thể giấu được nữa.
Anh có thể tưởng tượng được phản ứng của ông lão và bà lão chắc hẳn sẽ rất kích động.
Đến lúc đó…
Kiều Phong Kình không dám tưởng tượng nữa, anh theo bản năng ôm chặt cô vào lòng.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy vẻ mặt anh có cái gì đó không ổn lắm: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“…Không có chuyện gì.” Kiều Phong Khang chỉ nói bốn chữ.
Du Ánh Tuyết cắn cắn môi.
Khuôn mặt cô hơi uể oải.
Thật ra thì…
Cho dù thật sự xảy ra chuyện trong công việc cô cũng không giúp được anh.
Cảm giác như thế này khiến cho cô cảm thấy vô cùng buồn phiền.
Như bà lão nói, nếu như người anh lựa chọn là Tô Hoàng Quyên, thì tình huống vừa nãy nhất định sẽ khác!
Cô thất vọng tựa vào trong ngực anh, hai tay cô vòng ôm lấy eo anh: “Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà… Sau này, chờ tôi lớn lên một lần nữa, thỉnh thoảng chú cũng nói chuyện công việc với tôi một chút, có được hay không?”
Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô,