Bây giờ Du Ánh Tuyết mới nhận ra vừa nãy anh không được bình thường, cô tò mò hỏi anh: “Vừa nãy trên tàu điện ngầm chú nhìn thấy cái gì vậy? Tại sao chú không cho phép tôi nhìn?”
“Không thích hợp với trẻ con” Anh trả lời mà mặt không đỏ cũng không thở gấp.
Môi Du Ánh Tuyết bĩu ra nói: “Sẽ không phải là scandal nào đó của chú đấy chứ? Dù sao thì cháu cũng đã thấy nhiều scandal của chú trên tàu điện ngầm này rồi.”
Kiều Phong Khang nhìn cô: “Nếu như có scandal lần nữa thì nhân vật chính nhất định là em”
Du Ánh Tuyết lắc đầu liên tục: “Cháu cũng không muốn nổi tiếng.”
Anh cười.
Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, “Giờ em đi học đi, tôi đến gặp hiệu trưởng của em một lát, giải quyết chuyện của em”
“Vâng.”
Nếu không phải thời gian không kịp thì Du Ánh Tuyết còn muốn hỏi nhiều nữa, cô vội vội vàng vàng chạy vào phòng học.
Bên này, Kiều Phong Khang nhìn bóng lưng của cô một lúc, lông mày anh càng nhíu chặt.
Cho đến khi không còn nhìn thấy cô nữa, anh mới cầm điện thoại ra gọi cho Nghiêm Danh Sơn.
“Là tôi.” “Giám đốc Kiều, anh yên tâm, trong một phút trước tất cả thông tin đã được gỡ bỏ xuống, sau này sẽ không xuất hiện những loại thông tin tìm người như này nữa.”
“Thông báo với tất cả các phương tiện truyền thông, bất kể là trên tivi internet, hay phương tiện in ấn, sau này cứ là những thông tin tìm người mất tích như vậy thì đều không được công bố cho tôi.”
“Vâng.” Nghiêm Danh Sơn đáp một tiếng, nhưng anh ta suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được nói: “Giám đốc Kiều, thật ra… dù sao thì cô Tuyết cũng chỉ mới 18 tuổi, nếu như cô ấy biết cha mẹ mình còn sống, chắc hẳn cô ấy sẽ rất vui vẻ?”
Sắc mặt Kiều Phong Khang căng thẳng nghiến răng.
Trong đầu anh không khỏi hiện lên, hình dáng đáng thương của cô trước đây khi nhớ đến cha mẹ.
Cảm giác rất khó chịu khi mình là một đứa trẻ mồ côi.
Cho dù nhiều năm rồi, phần tiền bạc vật chất thì anh chưa bao giờ làm cô thiếu hụt, nhưng mà về phái tình thương của cha mẹ của cô thì ai có thể thay thế được?
Chẳng qua…
“Chuyện hôm nay, cậu không được để cho Tuyết biết.” Kiều Phong Khang nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
“Nhưng mà…” Nghiêm Danh Sơn chần chờ nói: “Tôi chỉ sợ giấy không gói được lửa”
“Bây giờ có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.”
Anh, từng chữ từng câu chưa bao giờ dao động.
Nghiêm Danh Sơn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ta lại không nói gì và cúp điện thoại.
– Nếu cô Tuyết biết mình thật ra có thể đoàn tụ gặp mặt cha mẹ, nhưng bởi vì ông chủ đã ngăn cản việc đó, sợ rằng…
Cô ấy sẽ hận ông chủ sao?
Kiều Phong Khang chấp nhận lời nói của Nghiêm Danh Sơn, tay gõ vào tờ giấy thông tin người tìm kiếm trên bàn Nghiệm Danh Sơn gật đầu: “Không