Những nụ hôn này giống như là một viên kẹo đường vậy, nó lan tỏa sự ngọt ngào đến cả trái tim cô.
Hai cánh tay của Du Ánh Tuyết vòng qua và giữ lấy gáy cổ của anh, cô nhẹ nhàng hôn đáp trả lại anh.
Hóa ra, được đồng hành cùng với người yêu tiến tới con đường tương lai lại là một chuyện tốt đẹp như vậy…
Trước đây, khi cô còn sống chung với Kiều Minh Đức, thỉnh thoảng cô cũng có nhắc về chuyện tương lai, nhưng mà… Khi đó trong lòng cô lại chẳng có cảm giác nào khác, nó cứ yên ổn như thế và cô cho rằng đó là chuyện thường tình mà thôi.
Trái tim cô cũng chưa từng được rung động và mang theo tia hy vọng như bây giờ.
Không biết khoảng thời gian hai người đã hôn nhau trôi qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng chịu buông nhau ra.
Sau đó, Kiều Phong Khang tiếp tục ăn bữa cơm, còn Du Ánh Tuyết thì ôm lấy đầu gối của chính cô mà ngồi co lại trong lòng của anh.
Đầu của cô nhẹ nhàng tựa vào vai anh.
Đôi mắt của cô mơ màng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ.
Cảm giác cô độc ở nơi trái tim cũng bởi vì anh mà tan biến đi mất.
Hiện tại nó đã bắt đầu trở nên tốt hơn nhiều rồi…
“Đúng rồi” Đột nhiên Du Ánh Tuyết nghĩ đến một chuyện gì đó, sau đó cô dời tầm mắt về phía khuôn mặt của anh, cô nói: “Hình như lúc nãy cháu thấy trên bàn làm việc của chú có để tờ thông báo tìm người.
Chú muốn tìm ai sao?”
Trong phút chốc khi nghe đến câu hỏi của cô, Kiều Phong Khang chợt run nhẹ một cái.
Ngay cả động tác ăn cơm cũng dừng lại.
Đối diện với ánh mắt tò mò của Du Ánh Tuyết, anh mới bắt đầu lắc đầu với cô: “Không có, nó là tờ giấy thông báo tìm người của một người bạn của tôi.”
“À, là tìm con của người đó sao?” “… Ù.”
Lúc này, sâu trong ánh mắt của cô chất chứa nỗi ưu tư và sự mất mát vô cùng.
Kiều Phong Khang cũng cảm thấy buồn phiền trong lòng, anh chẳng thèm ăn nữa.
Khi này, anh buông đôi đũa xuống, chỉ im lặng cầm lấy tay của Du Ánh Tuyết mà đặt trên lòng bàn tay của anh, sau đó anh nắm bàn tay của cô lại thật chặt.
“Sao thế?” Du Ánh Tuyết liếc mắt sang nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt của anh thật sự rất căng thẳng.
Cô cho rằng anh bị ảnh hưởng từ nỗi buồn của cô nên cô liền mỉm cười: “Cứ oán trách thì lại than phiền, có điều bây