Trái tim của anh chợt thắt lại, lực trên bàn tay cũng dần mạnh hơn, siết chặt lấy bàn tay cô.
Du Ánh Tuyết cảm thấy khó hiểu mà nhìn anh: “Chỉ là… Sao đột nhiên chú lại đặt ra loại giả thuyết này?”
“…” Kiều Phong Khang nhìn cô một cách phức tạp, rồi anh lại lắc đầu nói với cô: “Không có gì đâu.”
Sau đó, anh lại siết chặt bàn tay mềm mại của cô rồi nhanh chóng khôi phục sắc mặt về trạng thái bình thường, giống như là chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh tiếp tục trả lời cô một cách bình tĩnh: “Chỉ là bạn của tôi gặp một chút khó khăn, cũng không biết phải giải quyết như thế nào nên mới hỏi ý kiến của mấy cô gái như em đây”
“À” Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu, cô đưa ra lời đề nghị từ đáy lòng cô: “Nếu như là bạn của chú thì chú nên khuyên bạn của chú cho thật tốt.
Loại chuyện này tốt nhất là nên nhanh chóng nói thẳng thắn với nhau.
Nếu không thì sau này khó mà có thể cứu vãn được.
Dù sao thì nếu là cháu, cháu sẽ..”
“Được rồi, chuyện này đến đây là chấm dứt, chúng ta không bàn tới nữa”
Đột nhiên Kiều Phong Khang lại ngắt lời cô giữa chừng.
Du Ánh Tuyết khẽ run người, cô nhìn anh.
Là cô gặp ảo giác sao? Sao cô vẫn cứ luôn cảm thấy dường như anh đang có tâm sự gì đó rất nặng nề và lại có chuyện gì đó muốn giấu diếm CÔ.
Cô vừa định dò hỏi anh thì bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
Sắc mặt của Kiều Phong Khang lập tức trở nên nghiêm túc: “Vào đi”
“Tổng giám đốc Khang, cuộc họp có thể được tiếp tục rồi ạ” Nghiêm Danh Sơn đứng ở bên ngoài thông báo cho anh.
“Tôi biết rồi, cậu ra đi ra ngoài trước đi”
Câu nói cuối cùng, anh cố ý hạ thấp giọng, để lộ ý tứ hết sức mập mờ.
Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn anh, sau đó cô cắn ngón tay của anh.
Cô đỏ mặt mà nói với anh: “Bác sĩ đã nói não của chú gặp chấn thương, không cho phép vận động quá mạnh đâu”
Trên ngón tay của anh vẫn còn dính một chút nước bọt của cô.
Còn có một vòng dấu răng hiện lên không trông thấy rõ lắm.
Kiều Phong Khang bắt đầu trêu đùa với cô bằng cách ngậm ngón tay vào trong miệng mà nhấp một cái, ánh mắt anh chất chứa sự mờ ám: “Đã không kịp nữa rồi, tối hôm qua.
Chúng ta cũng đã vận động rất mãnh liệt.”
“… Tên háo sắc!” Lúc