“Bây giờ cháu vẫn là sinh viên nhưng mà tâm trí cháu chỉ tập trung vào mỗi việc yêu đương.
Chú à, chú không cảm thấy như thế là không tốt sao?” Vừa nói chuyện điện thoại, Du Ánh Tuyết vừa ôm chồng sách vở đi vào phòng học cùng với Phùng Linh Nhi.
Phùng Linh Nhi đi kế bên cô mà bắt đầu liếc cô một cái, giống như cô ấy đang muốn nói với cô rằng: “Cuối cùng cậu cũng nhận ra” vậy.
“Từ thứ hai đến thứ sáu, cháu sẽ học tập ở trường thật chăm chỉ, có vậy thì mới không trễ nải việc học tập của cháu”
Lời của cô nói nghe cũng rất có lý lē.
Ở cái độ tuổi này, chỉ nên lo học tập thật tốt thôi.
Kiều Phong Khang còn gì để bác bỏ ý cô nữa chứ? “Nếu em đã quyết định như vậy thì em cứ ở trường học đi.
Chỉ là nếu như em cảm thấy xa lạ hay là cần gì thì nói ngay với tôi”
“Vâng, có điều đại học cũng khá tốt, chẳng thiếu thứ gì đâu chú, cần gì cũng có”
Khi cô điện nguyện vọng của cô lên giấy, Kiều Phong Khang cũng thừa biết môi trường tại thành phố An Lập như thế nào, vậy nên anh cũng không cảm thấy lo lắng cho cô lắm.
Hai người tiếp tục nói vài ba câu rồi mới cúp điện thoại.
Phùng Linh Nhi đi kế bên cô mà bắt đầu phát ra tiếng: “Chậc chậc” Du Ánh Tuyết nghe thấy cô ấy cứ “chậc” khiến cô cảm thấy không được tự nhiên chút nào, cô giận dỗi mà cầm.
sách vở vỗ vào cô ấy: “Cậu chậc cái gì chứ, cậu thật kỳ cục quá đi.”
“Xem ra cảm giác được yêu một người chú cũng không tệ lắm.
Tớ thấy cái vẻ mặt hớn hở với bốn chữ to đùng “Tớ đây đang yêu” được viết rõ ở trên mặt cậu đấy.
Không, còn bốn chữ khác nữa”
“Bốn chữ nào nữa?”
Du Ánh Tuyết theo bản năng mà hỏi cô ấy.
Phùng Linh Nhi đưa ngón tay mà ra dấu giữa khoảng không trước mặt cô: “Lung lay dục tiên!”
“Ăn chơi phóng túng!”
Phùng Linh Nhi còn cố ý nhấn mạnh chữ “Dục”, Du Ánh Tuyết giận dỗi mà nói: “Cái này là tám chữ rồi!”
“Còn bốn chữ nữa!” Phùng Linh Nhi cười và nói: “Chơi bời sa đọa”
“… Phùng Linh Nhi!” Du Ánh Tuyết cắn răng, cô nói lớn tiếng như vậy, thế nên các bạn xung quanh đi ngang qua đều nghe hết rồi, cô thật sự không muốn sống nữa mà!
Lâm Vân Thanh cũng đã chờ đợi suốt một ngày một đêm, chẳng có cuộc điện thoại nào từ chiếc điện thoại bàn của chủ nhà mà gọi cho bà.
Trời mới vừa tờ mờ sáng.
Bà ấy đã