“Sao lại không thích hợp?”
Anh bước từng bước về phía cô, bước chân ngập tràn tính xâm lấn, ánh mắt sắc bén như dao: “Sống sáu năm liền thì không thấy không thích hợp, bây giờ Minh Đức quay về lại đột nhiên thấy không thích hợp sao?”
“…” Du Ánh Tuyết không hiểu tại sao từng câu từng chữ của anh lại nhằm vào cô và Minh Đức như thế.
Rõ ràng… chẳng qua chỉ là cô có ý tốt thôi mà.
Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, đáp: “Cháu chỉ không muốn quấy rầy chú ba và cô Hoàng Quyên thôi mà, giống như tối nay…”
Cô khẽ cụp mắt xuống, cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu trong lồng ngực, cố ý làm ra vẻ thoải mái như không có chuyện gì: “Đêm nay đáng lẽ cháu không nên ở đây.
Nếu không có cháu, hai người sẽ…”
“Chúng tôi sẽ giống như cô và Minh Đức, không hề kiêng dè gì mà làm xằng làm bậy, đúng không?”
Anh tiến gần thêm một bước nữa, những ngón tay thon dài nhéo lấy cái cằm của cô.
Hay cho cái gọi là “không muốn quấy rầy”.
Trong lòng cô không có một chút để ý đến cảnh tượng vừa rồi sao?
Đôi mắt đầy ý say đó rõ ràng giấu một nỗi đau đớn nhìn chằm chằm vào cô, như muốn thiêu đốt cô, anh nói: “Du Ánh Tuyết, sao cô dám?”
Hốc mắt anh đỏ hoe, giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi, run rẩy: “Sao cô dám làm thế?”
“Tôi đã làm gì cơ?”
Những lời buộc tội của anh khiến Du Ánh Tuyết vừa thấy vô tội lại vừa thấy khó hiểu.
“Cô đã làm gì còn cần tôi nhắc nhở lại sao?”
Kiều Phong Khang nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đều là thống hận, là đố kỵ, là điên cuồng.
Quá đau đớn, cho nên anh hoàn toàn không muốn nghĩ đến cảnh tượng kia.
Nhưng mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát.
Kiều Phong Khang như bị trúng tà.
Anh càng đau đớn càng muốn dùng những lời nói hàm hồ làm tổn thương đối phương: “Cô giả vờ ngây thơ vô tội trước mặt tôi, vậy trước mặt Minh Đức có còn như nào nữa? Rốt cuộc ở dưới thân nó, cô sẽ có dáng vẻ thế nào?”
Anh càng nói càng kích động, càng nói càng đau khổ, đến cuối cùng hai mắt anh cũng đỏ bừng lên.
Kiều Phong Khang anh muốn giết người!
Du Ánh Tuyết không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy, sống mũi cô cay cay, giơ tay lên hung hăng cho anh một cái tát.
“Kiều Phong Khang, chú là đồ đê tiện!” Trong lòng anh, cô là một người kinh khủng như vậy sao?
Nhưng cái tát này càng khiến Kiều Phong Khang tức giận hơn.
Anh nắm lấy cổ tay cô, đẩy cô xuống ghế sô pha.
Cơn thịnh nộ của người đàn ông cuồng bạo đến mức khiến người ta phải kinh hãi.
Đáy lòng Du Ánh Tuyết phát run, cô sợ hãi giãy giụa, nhưng sao Kiều Phong Khang có thể cho cô cơ hội thoát ra?
Anh bóp chặt cằm cô, hôn lên môi cô một cách thô bạo.
Trong đầu Du Ánh Tuyết gần như ngay lập tức nhớ đến cảnh tượng anh hôn Tô Hoàng Quyên khi nãy, cô bỗng thấy vừa đau đớn vừa nhục nhã.
Anh dựa vào đâu mà đối xử với cô như vậy? Rốt cuộc anh coi cô là gì? Là thú cưng ư? Muốn hôn thì hôn, muốn mắng thì mắng, muốn ức hiếp thì ức hiếp.
Nhưng… cô là con người.
Mắt cô đỏ hoe, cố gắng quay mặt tránh khỏi nụ hôn của Kiều Phong Khang.
Môi anh rơi vào không trung, cả cơ thể anh ngay lập tức cứng đờ.
Sau đó đôi mắt anh hiện đầy vẻ nguy hiểm.
Anh dùng một tay ép sau gáy cô, không cô cho dễ dàng kháng cự ép cô sát gần với mình, không cho cô bất cứ khoảng trống nào để thối lui, lại lần nữa cắn lên môi cô.
“Đừng như vậy… chú ba, chú tỉnh táo chút đi…” Giọng nói của Du Ánh Tuyết như vỡ vụn.
Rõ ràng đang là mùa hạ, nhưng thân thể cô lại đang run rẩy.
“Tôi không muốn làm cô bị tổn thương…” Kiều Phong Khang lẩm bẩm, hơi hơi kiềm chế lại, ép bản thân phải nhẹ nhàng hơn.
Anh bắt đầu hôn nhẹ lên bờ môi cô, vuốt ve mái tóc rối bù của cô.
“Tôi sẽ thương cô rất nhiều… không cho phép cô cự tuyệt tôi.” Giọng điệu anh vừa như van nài khẩn thiết lại vừa độc đoán ngang ngược.
Du Ánh Tuyết run lên, cô gần như đã tỉnh táo và khôi phục lại lý trí, hai chân gần như siết chặt lại theo bản năng: “Chú ba, cháu là Du Ánh Tuyết, không phải cô Hoàng Quyên…”
Nước mắt lập tức chảy ra ướt đẫm viền mắt cô.
Cô cũng không biết bản thân đang làm sao nữa, hình như là sợ… cũng hình như là hổ thẹn, là nhục nhã…
Người đàn ông này là chú của Minh Đức, nhưng vừa rồi cô lại… đắm chìm trong nụ hôn của anh.
“Suỵt! Ngoan nào, không được nói gì nữa…” Kiều Phong Khang lại hôn lên môi cô.
Du Ánh Tuyết khó nhọc “ưm” một tiếng, cơ thể cô đã mất kiểm soát.
Phản ứng như vậy ngay lập tức khiến cô xấu hổ nhục nhã đến rơi lệ.
Đây vẫn là bản thân cô sao? Tại sao cô lại trở nên phóng đãng như vậy, đĩ điếm như vậy.
Kiều Phong Khang chỉ khẽ chạm vào người cô một chút, mà cô đã…
“Ánh Tuyết, cháu “ướt át” rất nhanh…” Giọng nói của anh đã khàn đến cực điểm, hai mắt tà mị như ẩn chứa tia lửa của dục vọng nhìn chằm chằm vào Du Ánh Tuyết.
Cô bật khóc, cô chỉ thấy mình nhục nhã vô cùng.
Du Ánh Tuyết nghĩ đến Minh