Âm thanh trẻ trung đầy sức sống ở phía bên kia truyền đến bên tai.
Du Ánh Tuyết nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn mười hai giờ rồi.
Nhưng mà anh ta vẫn hoạt bát đầy sức sống như vậy.
“Không… anh lại chơi game à?”
“Không chơi, một người chơi không thú vị chút nào.” Kiều Minh Đức nằm trên giường, bắt chéo chân nói chuyện với cô.
“Vậy muộn như vậy rồi anh vẫn chưa ngủ à?”
“Không ngủ được.” Kiều Minh Đức nhìn chằm chằm lên trần nhà, than thở: “Du Ánh Tuyết, em nói xem, bây giờ em mới ở cùng anh được vài ngày nhưng em mà đi thì anh lại không quen.
Luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, ngay cả chơi game cũng không còn thú vị.
Sau này nếu anh quay về trường học rồi, không có em ở đó thì anh sẽ buồn chán chết mất nhỉ?”
“…” Du Ánh Tuyết nhoài người nằm lên mép bồn tắm lớn, không biết nên nói cái gì.
Trên cổ tay là chiếc vòng tay anh ta tặng cho cô.
Chiếc điện thoại trong tay cũng là anh ta tặng.
Minh Đức một lòng đối xử tốt với cô nhưng cô thì…
“Này, sao không nói gì vậy, ngủ mất rồi à?”
Không nghe thấy giọng của cô nên Kiều Minh Đức hỏi.
“… Không có, em đang nghĩ vài chuyện.” Du Ánh Tuyết thở dài, uể oải trả lời.
Kiều Minh Đức cười hì hì, tự luyến hỏi: “Đang nhớ anh à?”
“…” Du Ánh Tuyết chột dạ cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Nói thế nào đây? Nói với anh ta bản thân cô thật ra không nhớ mà còn làm chuyện đó với chú ba của anh ta sao? Du Ánh Tuyết áy náy gảy gảy chiếc vòng trên tay, không thể nói ra được.
“Ngày mai anh sẽ đến công ty báo cáo chứ?”
Cô không những không trả lời mà còn ung dung thản nhiên chuyển sang chủ đề khác.
“Ừm, hôm nay chú tư gọi điện thoại đến bảo anh qua đó.”
“Vậy hôm nay anh nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai chúng ta gặp nhau ở công ty là được rồi.”
“Ừm.
À, đúng rồi.
Nghe nói chú ba đánh nhau với người ta nhập viện rồi, có phải thật không?”
“… Có lẽ là thật đó.” Ánh mắt Du Ánh Tuyết ảm đạm.
“Vậy bây giờ chú ấy thế nào? Vết thương không sao chứ?”
“Không sao, rất ổn.” Ít nhất còn có thể bắt nạt cô, không phải sao?
“Vậy thì tốt.
Nhưng mà thật sự khiến anh khá bất ngờ đó.
Hừm, em nói xem chú ba này bình thường nhìn bình tĩnh bao nhiêu, luôn là cái dáng vẻ không gần nữ sắc thế mà khi gặp cô Quyên thì hoàn toàn không có chừng mực như vậy?”
“… Đúng vậy.” Du Ánh Tuyết buồn rầu trả lời.
Kiều Minh Đức không hề chú ý đến sự bất thường của cô, chỉ tiếp tục nói: “Cho nên nói trong tình yêu ai cũng là kẻ ngốc mà.
Xem ra chú ba thật sự rất yêu cô Quyên.
Anh cảm thấy chuyện hai người họ đính hôn cũng chỉ là sớm muộn thôi.”
Đúng vậy…
Anh sớm muộn cũng sẽ đính hôn với Tô Hoàng Quyên, hơn nữa còn yêu cô ta như vậy.
Nhưng tại sao vẫn đối xử với mình như vậy chứ? Một phút hứng thú sao? Cảm xúc mãnh liệt khó cắt đứt được sao? Hay là… căn bản chỉ như trước kia anh từng nói, phản ứng sinh lý bình thường? Còn mình thì sao? Rõ ràng biết quá đáng như thế nào, rõ ràng biết hai người không có khả năng nhưng lại cứ thế lơ lửng mà trầm luân.
“Minh Đức, em buồn ngủ rồi.
Có chuyện gì để mai lại nói.” Cô tức ngực, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, cũng không chờ Kiều Minh Đức nói thêm gì đã tắt điện thoại.
Cơ thể ngâm trong bồn tắm.
Cô chỉ cảm thấy phần ngực không ngừng bị nước ép vào, ép đến mức khiến cô tức ngực như thiếu oxy, không hít thở được.
Buồn bã leo ra khỏi bồn tắm, cô tùy tiện lấy chiếc khăn tắm to quấn quanh người, không chút sức lực đổ ra giường.
Cô chán nản vùi mặt vào trong chăn hồi lâu cũng không động đậy.
Cô nên làm gì mới được đây?
Ngày hôm sau.
Khi Du Ánh Tuyết đến nhà ăn thì Kiều Phong Khang cũng đã đến rồi.
Du Ánh Tuyết không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Chuyện xảy ra tối hôm qua khiến cô luôn thấp thỏm không yên.
Đứng trước mặt anh cô chỉ cảm thấy ở đâu cũng không được tự nhiên.
“Đứng đó làm gì? Ngồi xuống.”
Nhưng mà so với sự khó khăn và căng thẳng của cô thì anh rất thản nhiên như tối qua chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tinh thần bình ổn, phong thái tao nhã.
Chỉ có duy nhất một điều đó là trên gương mặt ấy mang thêm vài ý cười nhàn nhạt hiếm có.
Du Ánh Tuyết kéo ghế ra, ngồi xuống vị trí của mình.
Người làm lập tức đem đồ ăn sáng lên, dì Lý đứng ở một bên sắp xếp.
Trong lúc đó có người làm không cẩn thận lật đổ cốc sữa bò, đổ hết sữa ra mặt bàn.
Người làm bị dọa một trận, sợ bị trách mắng nên không ngừng cúi đầu xin lỗi.
Nhưng không ngờ được Kiều Phong Khang chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu: “Không sao.” Ngay cả lông mày cũng không hề nhíu một chút nào, tâm trạng vẫn rất tốt mà ăn sáng, không hề bị ảnh hưởng.
Người làm chỉ kinh ngạc rồi thở phào một hơi.
Phải biết là kể từ khi Du Ánh Tuyết chuyển đi ông chủ cứ đúng giờ là sẽ phát nổ, chỉ cần không cẩn thận có thể dẫn đến bùng nổ bất cứ lúc nào.
Vì vậy mọi người đều nơm nớp lo sợ.
Dì Lý gọi người đến dọn dẹp, cười nói: “Xem ra vẫn là cô Ánh Tuyết tốt nhất.
Tâm trạng cậu chủ vui vẻ thì mọi người chúng tôi cũng vui vẻ theo.”
Động tác ăn sáng của Du Ánh Tuyết hơi dừng lại.
Kiều Phong Khang ngẩng lên nhìn cô rồi mới trả lời dì Lý: “Tôi thực sự đáng sợ như vậy à?”
“Tôi không dám tự ý nhận xét về cậu chủ, hỏi cô Ánh Tuyết là được ạ.” Dì Lý đá sự chú ý sang phía Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết cúi đầu mà vẫn cảm nhận được ánh mắt của Kiều Phong Khang đang nhìn chằm chằm mình.
Cô vô thức nắm chặt bộ dụng cụ ăn trong tay, nghe thấy Kiều Phong Khang hứng thú hỏi: “Chú thực sự đáng sợ như dì Lý nói à?”
“….
Ừm.” Cô không dám đối mắt với anh, cúi đầu trả lời.
Cô cố gắng hết sức để uống sữa một cách thật tự