sáng hôm sau anh theo thói quen mà dậy rất sớm, đưa ánh mắt quanh căn phóng anh bắt gặp ngườu con gái đang nằm co trên ghế sofa.
Lúc cô ngủ say trông cô thật đẹp, nhìn cô như vậy anh cảm thấy cô chẳng có vẻ nào là một cô gái mưu kế mà ngược lại còn rất trong trẻo ngây thơ như đứa trẻ.
Anh không hiếu sao trong lòng lại có cảm xúc rất lạ khi nhìn trên khóe mắt cô còn đọng lại vài giọt nước mắt, thoáng qua đã biết đêm qua cô khóc nhiều như nào.
Lúc đó anh cảm thấy cô là một cô gái đáng thương, cô chịu uất ức đến đáng thương, buồn đến đáng thương.
Anh cứ nhìn cô như vậy đến khi cô như bị thứ gì làm cho giật mình mà mở mắt anh mới được quay lại thực tại.
Trên chán cô có vài giọt mồ hôi anh nghĩ chắc cô gặp ác mộng rồi nhưng cũng mặc kệ chịu dậy rồi sao?
Thiên Du vừa dậy đã chạm phải ánh mắt đáng sợ của anh, cô thật sự là có chút sợ hãi rồi vâng...!anh cũng dậy rồi à
Anh lạnh giọng nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh mù sao? không thấy mà còn hỏi?
em...!em xin lỗi...!chúc anh buổi sáng tốt lành
Anh vẫn cái thái độ ấy ở đây không có ông nội cô diễn cho ai xem chứ, mở mắt ra đã thấy tiện nhân giả dối như cô cả ngày của tôi coi như xui xẻo
Anh nói xong liền vào phòng tắm chuẩn bị mọi thứ để đến công ty để lại cô gái nhỏ ở đấy với đống suy nghĩ
Thiên Du thật sự rất buồn mới sáng ra mà anh đã nói những lời không hay với cô, cô rất muốn khóc nhưng khóc để làm gì chứ càng khiến anh nghĩ cô đang đóng kịch cho anh rồi anh lại càng chán ghét cô thêm mà thôi.
Hàn Trạch Quân bước ra thấy Thiên Du vẫn ngồi đó, anh mắt như ẩn chứa hàng ngàn nỗi buồn ấy thật sự khiến người khác đau lòng.
Trạch Quân bỏ qua anh mắt của Thiên Du còn không mau chuẩn bị? ngồi đây ăn vạ tôi sao? Vừa dứt lời anh vứt xuống cho cô một mảnh giấy địa chỉ đây, tự thu dọn rồi cút về Hàn gia đi, tối về tôi sẽ cho cô một bất ngờ anh nói xong liền xoay người tiến ra khỏi cửa phòng khách sạn
Thiên Du thấy vậy mặc dù sợ hãi nhưng vẫn gượng cười hỏi anh Anh đi đâu vậy ạ
Nghe cô nói Trạch Quân đang chuẩn bị mở cửa phòng bèn quay đầu lại tặng cô cái nhìn khinh bỉ rồi nói Cô hỏi làm gì chứ? thật sự coi mình là Hàn phu nhân sao, mau chuẩn bị rồi về đi, tối tôi sẽ cho cô một bất ngờ
vâng..
mà
Chẳng thèm nghe cô nói xong anh đã ra khỏi cửa
Tim Thiên Du bất giác lại nhói đau.
Cô một phần sợ một phần đau, sợ cái anh gọi là bất ngờ ấy sẽ chẳng tốt đẹp đau vì người đàn ông cô yêu lại tuyệt tình đến vậy ư? Cô gạt đi cái nỗi buồn ấy nhanh chóng sắp xếp đồ đạc quay về Hàn Gia theo lời của anh.
Cô bắt taxi rồi đưa cho lái xe địa chỉ.
Tầm 20 sau, chiếc xe đã dừng lại ở một dinh thự to lớn, căn biệt thự này thật sự rất to và đẹp, cô có chút bất ngờ rồi cũng xuống xe, trả tiền cho tài xế rồi kéo vali vào trong.
Vừa đến cửa, chắc Hàn Trạch Quân đã dặn trước nên có một cô giúp việc đã đợi sẵn rồi mở cửa cho cô, cô giúp việc ấy cũng chẳng thèm chào Thiên Du ánh mắt cô ta 5 phần to mò thì 4 phần không tôn trọng.
Cô giúp việc ấy vừa đưa Thiên Du lên phòng của cô, thấy cô có vẻ chẳng để ý đến mình, cô giúp việc cũng nghênh giọng nói ra vẻ gì chứ, Hàn phu nhân mà không được ở cùng phòng với cậu chủ, cũng không hiểu dùng thủ đoạn gì để leo vào cái ghế Hàn phu nhân này nghe những lời nói của người giúp việc, Thiên Du có chút cay đắng, cô thầm nghĩ, chồng cô đã không yêu thương cô thì thôi bây giờ đến cả người làm cũng khinh cô như vậy, cô thật sự chẳng biết làm sao bây giờ.
Bỏ ngoài tai những lời của cô giúp việc hống hách ấy Thiên Du lẳng lặng vào phòng của mình.
Căn