Lại thông báo với Giang Hải Minh và Kim Như Ý, em gái còn chưa trưởng thành, ba mẹ là người giám hộ, hợp đồng phải để bọn họ ký thay.
Giang Dực ôm em gái, em gái ôm mèo, cùng nhau vào thang máy.
Đạo diễn họ Dư, là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy Giang Dực ôm em gái vào cửa, lúc ngồi xuống xem hợp đồng vẫn ôm em gái không buông, em gái cũng rất biết điều, không quấy cũng không làm khó, ngồi ở trong ngực anh trai chơi với mèo.
Đạo diễn Dư yên tâm gật đầu, bé ngoan, Bằng Bằng của tổ chương trình bên cạnh thật sự quá giả tạo.
"Chương trình của chúng ta đổi tên thành [ Nhật ký bảo bối ], nội dung cũng sẽ được điều chỉnh một chút, lúc trước là người lớn sẽ đưa theo trẻ em vui vẻ đi du lịch, hiện tại ngoại trừ du lịch, còn phải tham gia một số nội dung giáo dục ý nghĩa.
"Cái tên《 Bảo bối vui vẻ 》chắc chắn không thể dùng được nữa, quá dị ứng.
Anh Tuyền nhíu mày: "Từ du lịch biến thành giáo dục, có phải sự thay đổi này hơi lớn hay không?"Đạo diễn Dư nói: "Nếu không có nội dung gì, thì quá bỏ trống, vẫn nên làm có ý nghĩa hơn.
"Anh Tuyền có chút không đồng ý, "Chương trình của trẻ con, đừng làm quá phức tạp.
Đứng ở lập trường của người xem, bình thường công việc bề bộn, thời gian nhàn hạ muốn thư giãn một tí, kết quả còn bị dạy kiến thức? Vậy còn không bằng tăng ca.
"Bình thường đi làm bị lãnh đạo dạy bảo đã rất phiền, xem tivi còn bị dạy bảo nữa.
Ngẫm lại cũng thấy rất phiền, ai còn tâm tư nhìn TV nữa? Chờ được dạy bảo sao?!Giang Dực nhấn mạnh một câu: "Em gái tôi còn nhỏ.
"Em gái còn nhỏ, chỉ cần cô bé không mệt mỏi, vui vẻ lớn lên là tốt rồi.
Huống hồ,