Quần nhỏ?
Hắn chỉ vừa mới đứng dậy đã bị câu nói của cô làm cho ngẩn người.
Không, hắn có mặc mà?
Cúi thấp đầu nhìn xuống hạ thân liền thấy tiểu huynh đệ của mình đang như muốn thoát khỏi vỏ bọc khó chịu đó, Nghiên Trì nghiến răng ken két.
Lúc này không còn câu chửi bằng tiếng Pháp nữa, hắn chỉ hận không thể biến mất khỏi thế giới này ngay và liền!
“Nhắm mắt lại.”
Thư Nghiên biết điều rất đúng lúc, cô nghe lời nhắm chặt mắt lại. Rất may là đã kịp thời nhìn thấy gương mặt đỏ như trái táo chín kia, hắn là đang xấu hổ sao?
Bước nhanh vào nhà tắm, hắn xả nước dội vào mình cho tỉnh táo hơn, nhưng quên điều chỉnh nhiệt độ cao nên dòng nước là dòng lạnh buốt từ đỉnh đầu hắn chảy xuống thân hình to lớn ấy.
Nghiên Trì gầm lên một tiếng, nhà tắm sắp bị hắn làm cho nổ tung luôn rồi.
Mới sáng sớm đã gặp chuyện chuyện không đâu, hắn đã làm gì có lỗi với cuộc đời này sao?
...
Hôm nay là bữa sáng đầu tiên ngồi với ông chủ tịch. Ông nhìn Thư Nghiên bằng ánh mắt dò xét, còn cô thì dùng vẻ ngây thơ cùng ánh mắt để nhìn lại.
Thật sự không thể tin nổi đây là cô gái mười chín tuổi, nếu có lớn lắm thì mười sáu tuổi là cùng.
Thấy điều gì đó là lạ, có phải chưa chào hỏi nên ông ấy mới nhìn cô như vậy không?
Khẽ cúi thấp đầu, “Chào ông.”
Gọi vậy đúng không nhỉ? Vì cô đã gọi Nghiên Trì là chú rồi nên bố hắn phải gọi bằng ông thôi, mặc dù tuổi chưa đến mức già quá.
Nghiên Tín nhìn con trai mình rồi lại nhìn sang cô mà không biết nên nói gì.
Trông Thư Nghiên nhỏ bé quá, sợ chỉ động nhẹ vào là bị vỡ ngay vậy.
“Nghiên Trì, con tìm đâu ra đứa trẻ dễ thương vậy? Mới nhìn thôi mà con bé đã làm ta rất thích.”
Quả nhiên là một tiểu hồ ly, mới đó thôi mà đã mê lấy được lòng của người khó tính như ông rồi.
“Bố có muốn cô ấy làm con dâu bố không? Con có thể giúp.”
“Đã bao nhiêu tuổi rồi, con định gặm cỏ non đấy à?”
Trâu già gặm cỏ non...
Hắn chỉ hơn cô mười tuổi, cũng không phải là lớn quá, đúng không?
Hai cha con nhìn nhau, tặng cho nhau cái cười trừ rồi không ai nói thêm gì nữa.
Bữa sáng kết thúc khá nhanh, Nghiên Trì cũng chuẩn bị đến công ty. Nhưng làm sao đây nhỉ, không để cô ở nhà một mình được.
Chỉ còn cách đó thôi!
Tổng giám đốc Nghiên Thị hôm nay đi làm trở lại sau nhiều năm vắng bóng, hắn đến công ty bằng moto phân khối lớn và còn dẫn theo một cô bé. Cảnh tượng này khiến không ít nhân viên không khỏi buồn cười.
Cầm tay Thư Nghiên lên văn phòng làm việc với bao nhiêu ánh nhìn kỳ quặc của cấp cưới, đâu đó còn nghe được câu hỏi: “Cô bé đó là con gái của tổng giám đốc sao? Khuôn mặt trông khá giống nhau đó.”
Thay vì thế sao họ không nghĩ rằng đó là bạn gái của tổng giám đốc và hai người họ có tướng phu thê nhỉ?
Đứng trước cửa thang máy mất mười mấy phút, hai chân mỏi mệt cả rồi, cô thắc mắc quay sang hắn.
“Sao chú đứng chỗ này mãi thế?”
Hắn khẽ nhíu mày, “Nơi này đã được mở rộng chỉnh sửa lại cấu trúc, nhiều năm không vào nên tôi quên mất phòng làm việc của mình ở đâu rồi.”
Đúng thật