Mùi vị đáng yêu vẫn còn trên môi, hay là hôm nay khỏi đánh răng nhỉ?
Hắn bỗng nhiên bật cười tự giễu, suýt thì không nhận ra mình nữa rồi. Gã ngớ ngẩn này là Nghiên Trì thật sao?
Hoá ra bé con đó còn có thể khiến một người thay đổi, đến mức người ta chẳng dám nhận lại mình!
Đánh răng xong thay bộ đồ ngủ, hắn bước ra thấy Thư Nghiên vẫn đang ngủ ngon lành thì đứng cười.
Cười một cách ngốc nghếch!
Thực sự là sẽ ngủ chung, chung một giường sao?
Hắn không quen ngủ cùng với người khác, cảm giác có chút lạ lẫm. Thôi vậy, sau này tập quen dần đi là vừa.
Nghiên Trì bước đến nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô mà phải nín thở, chỉ sợ tiếng động làm cô tỉnh giấc.
Ngủ ngon nhé!
...
Sáng sớm trời đổ cơn mưa nhẹ, không khí càng thêm phần ảm đạm.
Nghiên Trì cảm giác được toàn thân bị tê cứng không thể cử động nổi. Hắn mở mắt, khó khăn cúi nhìn cơ thể đang bị Thư Nghiên coi như một tấm nệm êm. Hèn chi cả đêm thấy mình nặng trĩu, cứ tưởng là bị bóng đè, hoá ra là cô.
Mới gần sáu giờ sáng, còn sớm nên để cho cô ngủ thêm chút vậy. Cựa nhẹ người, vô tình đã đánh thức giấc ngủ của cô gái nhỏ. Thư Nghiên kêu lên một tiếng, tay sau đó lại không an phận mà mò mẫm khắp người hắn.
Cái gì nhọn nhọn vậy nhỉ? Bàn tay dường như đã phát hiện ra vật kỳ lạ gì đó nên dừng lại một chỗ không ngừng mân mê nó.
Hắn khổ sở nuốt ngụm nước bọt, khó khăn cầm tay cô lại. Yết hầu của hắn thế mà lại bị cô ngang nhiên vuốt ve vậy đấy.
Thư Nghiên khó chịu nói bằng giọng ngái ngủ, “Bỏ tay tôi ra... Chú...”
Cô gượng người ngồi dậy, chính xác là ngồi lên người hắn. Sắc mặt ấy bây giờ trông khó coi vô cùng.
Rút tay ra, cô tò mò khom sát mặt vào cổ hắn nhìn rõ yết hầu nhô lên đầy quyến rũ kia. Bất giác, lại muốn sờ vào.
“Yết hầu của chú đẹp thật.”
Cô biết đó là yết hầu, nhưng lại không biết rằng không nên chạm vào yết hầu đó!
Hắn nên làm gì với cô đây?
Damné!
Mới sáng sớm, làm ơn đừng dày vò, thử thách hắn như vậy!
Nghiên Trì, không được làm càn...
“Cho cháu ba giây bước xuống khỏi người tôi trước khi xảy ra chuyện.”
Hắn cũng đang