Hôm nay là ngày cậu kết hôn với hắn. Trong 3 ngày nay, Sở Tinh chưa được nhìn thấy Lục Xuyên Thời bất cứ lần nào. Hỏi thư kí của hắn cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa cho có lệ: " Lục tiên sinh đang có việc bận, mong ngài thông cảm". Dù thất vọng nhưng cậu vẫn luôn mong chờ từng giây phút để đến hôm nay - ngày cậu mong chờ nhất, cũng là ngày cậu được gặp Lục tiên sinh. Quần áo đã được cho người đưa đến từ hôm qua, đó là một bộ vest trắng đơn giản, điểm xuyết với chiếc khăn cài ngực màu đen, cậu mạnh dạn đoán rằng của tiên sinh sẽ là màu đen và chiếc khăn màu trắng. Thích quá đii!! "Đây là đồ cưới và cũng được coi là đồ đôi đầu tiên của 2 người chứ nhỉ?" Cậu e thẹn nghĩ.
Thay quần áo xong, Sở Tinh được stylist giúp chỉnh trang quần áo và make up.
"Da em đẹp quá vậy! Huhu chả bù cho chị dùng bao nhiêu mỹ phẩm mới tốt lên được." Chị make up nói.
"V-vậy ạ, em cảm ơn chị." Cậu ngại ngùng đáp.
Chỉ vì một lời khen mà giờ đây mặt cậu đã đỏ như trái dâu chín mọng nước. "Thật dễ thương quá đi!", chị make up thầm nghĩ. Sau khi được make up nhẹ, với xung quanh là hàng tá lời khen của chị make up, Sở Tinh đứng nhìn mình trong gương, giờ đây cậu như một bạn nhỏ thiên sứ trắng nõn được giáng xuống trần gian vậy, nước da mịn màng, bờ mi cong dài, đôi môi đỏ mọng như miếng đào mềm, bộ vest ôm vừa vặn vào khung vai nhỏ nhắn, vòng eo thon và cặp mông cong mẩy. Cậu đỏ mặt nghĩ thầm: "Chắc là Lục tiên sinh sẽ thích mình một chút nhỉ?"
Không đợi cậu suy nghĩ thêm, thư kí của hắn đã đến mang cậu tới buổi lễ. Sở Tinh ngồi trong xe với hàng tá câu hỏi chạy qua trông đầu "Hôm nay Lục tiên sinh thế nào nhỉ?", "Chắc ngài ấy không lo lắng như mình đâu?", "Ngài ấy có thích bộ dạng này của mình không nhỉ?", "Mình rụt rè thế này có làm mất mặt ngài ấy không ta?".... Toàn bộ dòng suy nghĩ của cậu đều đột ngột bị cắt đứt khi nghe một tiếng "Kítt" dừng lại của xe ô tô. Giờ trong đầu cậu chỉ còn sự lo lắng xâm chiếm. Sở Tinh bước vào lễ đường một mình, dù ba cậu có đến nhưng ông chán ghét đứa con trai này và nghĩ rằng gả con trai là đủ mất mặt rồi cần gì phải lên đó khoe cho thiên hạ xem chứ. Khi chắc chắn đứa con kia không trốn khỏi buổi lễ thì ông đã xin phép về trước lấy lí do vì có cuộc họp quan trọng. Một mình Sở Tinh cầm đóa hoa trắng tinh xảo bước vào lễ đường với bao con mắt xăm soi và tiếng xì xào.
Cậu sợ.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Xuyên Thời, nỗi sợ hãi ấy đã biến thành hạnh phúc. Hôm nay như cậu dự đoán, hắn mặc bộ vest cùng một cặp với cậu. Mái