Cậu mở to đôi mắt, há hốc mồm nhìn Lục Thời Xuyên đang thay giày ở huyền quan. Cậu không thể tin được mà đứng như trời trồng ở đó, đến khi Lục Thời Xuyên bước đến trước mặt cậu, Sở Tinh mới giật mình bước ra khỏi sự bất ngờ này. Hắn phát ra tiếng nói trầm thấp:
"Chào em".
"Chào ngài. M-Mừng ngài trở về". Cậu bồn chồn đáp.
Hắn gật nhẹ đầu rồi bước qua cậu, tiến đến phòng tắm. Tiếng nước róc rách lại tiếp tục khiến cậu giật mình hoàn hồn. "Ngài ấy về làm gì vậy? Chả lẽ..."
Cậu đỏ bừng mặt vì suy nghĩ táo bạo của mình. Từ lúc trở về cậu chỉ biết khóc nên không để ý căn phòng của cậu và hắn đã được trang trí nhẹ nhàng, trên bàn có bông hồng và một chai rượu vang. Sở Tinh lo lắng cầm lấy chai rượu. Đến khi thấy tiếng nước dừng lại cậu mới giật mình nhìn lại. "Mình đã uống hết chai rượu rồi? Nhưng mà chắc không sao đâu mình vẫn chưa thấy say mà?". Cậu tự an ủi bản thân mình như vậy mà không biết rằng trên má cậu là rặng mây đỏ ửng, đôi mắt mơ màng, long lanh nước, đôi môi nhỏ khép mở, ánh nước, hơi thở thấm đẫm mùi rượu nhẹ.
Lục Thời Xuyên quấn chiếc khăn quanh hông bước ra khỏi phòng tắm. Lồng ngực căng đầy, cơ bụng săn chắc, tuyến nhân ngư sâu đều đang bốc lên hơi nước, tỏa ra đầy hormone giống đực. Vừa bước ra hắn đã phải dừng lại bởi trước mặt hắn đang là một em bé trắng nõn nhưng thấm đẫm mùi rượu đang ngồi khép nép trên giường ngoan ngoãn như học sinh tiểu học. Thấy Lục Xuyên Thời bước ra, cậu ngước đôi mắt đỏ hồng lên nhìn hắn. Lục Xuyên Thời bước đến bên giường, nắm cằm, nhếch mày hỏi nhẹ:
"Uống rượu?"
"Kh-Không mà. Em có uống gì đâu". Cậu phụng phịu đáp lời.
Lục Xuyên Thời liếc qua chai rượu trống rỗng và đôi môi đang khép mở đầy mùi rượu kia nhướng mày. Cậu chột dạ không dám nhìn hắn. Lục Xuyên Thời vuốt khóe mắt đỏ ửng của cậu. Vì cái vuốt mắt đó mà người cậu như bốc lên men say, nồng nàn mà nóng cháy. Cậu ỷ vào việc mình uống rượu mà bạo dạn hẳn lên, hỏi hắn:
"Sao hôm nay ngài lại bỏ em lại?"
"Ngài có biết em sợ hãi lắm không?"
"Ngài có biết mọi người nhìn em khinh bỉ lắm không?"
"Sao ngài lại làm vậy?"
Đôi mắt cậu rưng rưng, bĩu môi đấm ngực Lục Xuyên Thời. Lục Xuyên Thời nhìn chằm chằm vào đôi môi mọng ánh nước khép mở từ nãy đến giờ. Nó khiến hắn rạo rực cả con người, ruột gan cũng như được hơi men hâm nóng lên. Bị Sở Tinh hỏi dồn dập khiến hắn khó chịu. Lục Xuyên Thời ngậm chặt lấy đôi môi câu người ấy. Lúc đầu là mút mát, gặm cắn rồi dần