"Ư.. hức.. đừng.. đừng mà.."
Sở Tinh chợt vùng dậy, cậu mơ thấy Lục Xuyên Thời đang ôm chị gái kia rồi quay lưng đi bỏ rơi cậu, trả cậu lại căn phòng tối tăm đầy bụi bẩn nơi đó. Khuôn mặt nhỏ xinh tái nhợt, đầm đìa nước mắt, đôi mắt cậu hoảng loạn, giờ cậu chẳng còn biết bám víu vào thứ gì cả, mọi thứ đều quay lưng với cậu rồi.
Sở Tinh chỉ ngủ được 2 tiếng đến 3 giờ sáng, cậu mệt mỏi nằm lại, cố gắng chợp mắt đi vào giấc ngủ...
Cậu ngủ được thêm 2 tiếng, thật sự là những tiếng rên và những hình ảnh ấy vẫn luôn hằn in trong tâm trí cậu. Dù có cố đến đâu, Sở Tinh cũng không thể không bắt gặp chúng trong giấc mơ. Cậu vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, vì không ăn gì nên cậu chỉ ọe ra nước chua. Cậu buồn nôn vì nhịn ăn và cũng chính vì những hình ảnh đấy.
Cậu nên yêu hay hận hắn đây?...
Sau khi nôn hết ra, mà thực ra chỉ là nước chua loãng của dạ dày cậu lại mệt lả mà bước ra, Sở Tinh hốc hác đi trông thấy, quầng thâm cũng đậm màu hơn, chưa bước kịp lên giường cậu đã lại ngã khuỵu xuống, nước mắt lại chảy ra, cậu muốn hỏi hắn vì sao lại làm vậy nhưng rồi lại chẳng dám đối mặt với sự thật. Cậu khóc, khóc nhiều lắm, khóc cho sự uất ức, sự tủi hờn của bản thân và khóc cho cả sự thất vọng về hắn.
Nhưng cậu nghĩ kĩ rồi, cậu chẳng thể nhu nhược như vậy được. Lau nước mắt, Sở Tinh đi ra phòng khách, mở lại chiếc điện thoại đã vỡ màn hình. Vẫn chẳng có một lời giải thích hay bất cứ cuộc gọi nào như mọi ngày cả. Mắt cậu đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng ấn vào số điện thoại của hắn. Nước mắt đọng trên mắt khiến tầm nhìn nhòe đi nhưng cậu vẫn can đảm đưa tay ấn gọi.
"Tút... Tút... Tút"
Chẳng có gì xảy ra cả, chẳng một ai nghe điện thoại của cậu, cậu đã gọi lại đến cuộc thứ 10 rồi nhưng hình như mọi thứ đều trở nên thật vô ích. Sở Tinh sợ thật rồi, cậu tuyệt vọng thật rồi, vậy là giờ đây cậu sẽ bị bỏ lại ở căn nhà hiu quạnh này sao? Cậu bước đi như một con rối, chui lại vào phòng ngủ, kéo rèm, đóng cửa, tắt hết mọi thiết bị di động rồi trúc trắc lôi từng bộ quần áo của hắn ra khỏi tủ.
Sở Tinh xếp quần áo của hắn xung quanh giường, xây lên như một chiếc tổ, tưởng rằng tiên sinh sẽ mãi ở cạnh cậu vậy. Sở Tinh nằm xuống ngủ một giấc đến chiều tối bên trong đống quần áo. Dường như mọi chuyện từ hôm qua đến nay đã quá đủ mệt mỏi với cậu nên Sở Tinh đã lịm đi mà chẳng hề thức giấc một lần nào.
...
Tiếng bước chân vội vã lộp cộp vang lên, "Cạch", Lục Xuyên Thời về rồi, hắn đã về trước thời hạn đã hứa 3 ngày, hắn không thể chịu đựng được chuyến công tác 2 tuần dài đằng đẵng này nữa. Hắn vội vàng vứt vali, chạy vào phòng ngủ, nhìn thấy bé cưng của mình đang yên giấc hắn cũng mới yên lòng.
Lục Xuyên Thời bật cười nhìn đống quần áo xung quanh cậu, chắc hẳn là bé cưng nhà hắn nhớ hắn lắm. Hắn chạy vào tắm nước