Hhhh chào, pat ngo chưa đột kích nè mí mắm????????
Tiện thì t lên đính chính luôn nè:
Truyện t ghi tag là song tính nma kco nghĩa là có stv mng nhen, thấy nhiều ng hiểu lầm qá tr nên fai ngoi lên ns????✨
Còn á, ngược của mng ở trong đây hết nè????
3
______________________
Lục Xuyên Thời bế cậu vào phòng tắm. Sở Tinh như sợi bún mềm oặt vắt trên người hắn, cậu sắp mệt chết rồi. Hắn thả cậu vào bồn tắm, hai người ngâm mình một lúc rồi ra ngoài, Lục Xuyên Thời trân trọng mà âu yếm đặt bé cưng của mình lên giường, cậu đã thiếp đi từ lúc nào không hay rồi. Hắn hôn nhẹ lên mái tóc, xoa đầu cậu rồi cũng nằm xuống, ôm lấy vòng eo mềm mại.
Nhưng rồi hắn lại vắt tay lên trán mà suy nghĩ, mấy lần trước hắn cũng thử chơi cửa sau của bé cưng rồi, mà những lần đó cậu đều đau lắm, mãi mới thích nghi được với dương vật của hắn. Chắc hắn sẽ phải giảm tần suất chơi lỗ sau của bé cưng thôi, hắn sợ em ấy bị thương lắm. Lục Xuyên Thời thở dài, cuối cùng cũng ra quyết định, mỹ mãn mà đi ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ một mạch đến tận trưa, trên giường là hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau. Thân ảnh bé hơn còn đang bị cái to hơn ghì chặt vô lòng, trông khó chịu chết đi được, vậy mà trên gương mặt đó còn nở nụ cười mỉm nữa chứ.
Lục Xuyên Thời là người tỉnh dậy trước, hắn từ từ mở mắt, trước mặt là một cục sữa trắng nõn thơm mềm. Mỗi sáng mở mắt ra, được thấy người mình thương nằm trong lòng như thế này cũng đủ khiến hắn mãn nguyện rồi, bảo sao hồi xưa vua thường không muốn lên triều, có mỹ nhân nằm trên giường như vậy sao nỡ bỏ đi chứ. Hắn ghé sát mặt vào, hôn mạnh lên từng tấc thịt trên khuôn mặt cậu, kêu thành tiếng "Chụt", "Chụt".
Sở Tinh bị hôn đến nhăn nhó, rì rì rầm rầm đẩy mặt hắn ra rồi chẹp miệng ngủ tiếp. Hắn phì cười mà mân mê lấy vòng eo thon, chống tay lên ngắm bờ mi dài, đôi môi nhỏ đang thở ra hít vào. Sở Tinh bị sờ soạng đến khó chịu, hôm qua bị hắn lăn lộn như vậy khiến cậu buồn ngủ chết đi được. Tiên sinh thì sướng rồi, thỏa mãn cả tinh thần lẫn sinh lý, còn cậu thì đau mông không ai thấu
"Hưm.. tiên sinh tránh ra đi mà.. em buồn ngủ lắm.. em ngủ xíu nữa thôi mà"
Hắn vừa thương vừa buồn cười với bé mè nheo này, đành thỏa hiệp mà hôn chóc một cái lên môi rồi rời đi. Lục Xuyên Thời lấy chiếc quần pyjama trong tủ ra mặc rồi để lại trên giường cho cậu chiếc áo cùng bộ. Hắn phải đi dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua thôi, rồi còn nấu ăn cho bé cưng của mình nữa.
Đến tận 2 giờ chiều Sở Tinh mới lơ mơ tỉnh dậy, sức lực bị vắt kiệt cuối cùng cũng được hồi một tí xíu. Cậu mờ mịt mặc chiếc áo quá cỡ trên giường rồi vào đánh răng. Tỉnh táo rồi mới lon ton chạy ra tìm tiên sinh của mình. Chạy ra bếp, cậu ôm chầm lấy bờ vai rộng lớn của người kia. Lục Xuyên Thời cũng mỉm cười mà quay lại bế cục cưng của mình đu lên người. Sở Tinh nằm vắt vẻo trong lòng hắn, tủm tỉm vẽ vòng tròn trên vai hắn, cậu đước bế ra ghế sofa ngồi. Còn hắn thì quỳ xuống ngước nhìn cậu từ dưới lên
"Bé cưng sao rồi, còn đau hông không? Sáng nay anh đã vào xoa bóp cho em 2 lần rồi, cũng bôi thuốc cho sò nhỏ với vài vết thương rớm máu rồi."
Hắn nhổm người dậy, hôn lên môi, lên má rồi gặm cắn cần cổ, trồng đầy dâu tây đỏ tươi lên đó.
"Hông còn hơi nhức thôi ạ, ngủ nhiều như vậy em cũng đỡ rồi"
Nói rồi cậu thấy hắn đứng lên, trang nghiêm nhìn xuống cậu rồi hất cằm ra vẻ cậu nhìn vào hắn. Bé thỏ trắng ngu ngơ nhìn lên, chỉ thấy đập vào mắt cậu là