Mng kthich Q&A hả ơi là trời,được có 4c hà, 1c t nghĩ ra nữa huheo. Hay mng thích lập page để tt dễ hơn????????
___________________
"Cầm lấy rồi tôi sẽ bảo người đưa địa chỉ đến cho cô."
"A ha ha cảm ơn ông già, ơi là trời, tôi cứ tưởng hổ dữ không ăn thịt con chứ. Thôi thôi không can thiệp, cũng lâu lắm rồi tôi mới được hít không khí trong lành đấy. Bái bai"
...
Sở Tinh lại sốt cao. Lục Xuyên Thời thở dài cầm lấy nhiệt kế, chắc do hôm qua hắn hành bé cưng hơi quá rồi. Hắn hôn nhẹ lên vầng trán nóng hổi rồi đắp khăn nóng lên. Lục Xuyên Thời mở tủ lạnh lấy chút thịt băm và rau cải cắt nhỏ để nấu cháo cho cậu. Vừa định bật bếp thì nghe thấy tiếng bé cưng rầm rì gọi mình, hắn đành vứt cả vào nồi áp suất rồi chạy vào.
9
"Đây rồi, đây rồi. Anh vào rồi đây, nào nín nào không khóc, anh biết em mệt rồi, anh xin lỗi. Ngoan, đợi một chút cháo chín thì anh bón xong bé cưng uống thuốc nhé?"
"Hức.. Lạnh quá.. Anh ôm em huhu.."
"Ngoan ngoan, anh thương nhé, nào nào mở chăn ra nào lò sưởi của em đến rồi đây."
Hắn mở chăn, chui vào ôm lấy cái lò nhỏ đang nóng hầm hập. Sở Tinh sốt đến gần 39 độ mà vẫn liên tục kêu lạnh, nếu chút nữa uống thuốc xong không hết sốt chắc hắn sẽ phải gọi bác sĩ đến mất. Lục Xuyên Thời vừa ôm vừa xoa lấy tấm lưng mướt mát mồ hôi của cậu, Sở Tinh đã cuộn tròn trong ngực hắn lim dim ngủ rồi, chắc để chút nữa hắn sẽ thay áo cho cậu vậy.
...
"Tít.. Tít"
Cháo chín rồi, Lục Xuyên Thời giật mình, vội vã xoa lưng cho Sở Tinh dễ ngủ, hắn cũng rón rén vén chắn để đi ra. Vừa bước được một chân xuống giường hắn đã bị kéo tay lại
"Hức.. Anh đi đâu thế?.. Em lạnh"
"Được rồi, ngoan anh đi lấy cháo rồi quay lại liền nhé? Được không em?"
"Không.. hu.. anh bế em theo.. hức"
Sở Tinh nức nở làm nũng hắn, đến người cũng nhổm dậy chuẩn bị bò ra khỏi chăn rồi. Lục Xuyên Thời luống cuống nhét lại cục sữa nóng hổi này vào chăn rồi ôm cả đi theo, Sở Tinh được ôm đi lộ mỗi cái đầu cùng mấy sợi tóc ướt nhẹp vừa được hắn vuốt lên
"Được rồi ông giời con ạ, mãi làm nũng thôi"
Sở Tinh rầm rì lên án trong ngực hắn rồi lại lim dim đôi mắt, cơn sốt khiến cậu cứ li bì mãi, mà chưa ăn thì chưa uống thuốc được. Lục Xuyên Thời một tay ôm Sở Tinh như cái bánh ú, một tay mở nồi áp suất múc ít cháo loãng bề mặt rồi hai tay bận bịu chui vào lại phòng ngủ.
Trong lúc đợi cháo nguội thì hắn thay quần áo cho bé cưng của mình, mồ hôi cậu đã thấm ướt hết tóc áo