Há lu. Mng muốn t lên từng chap một hay ngược luôn 1 lần r lên đây;))??
Vca mng có muốn 1c Q&A về 2 th nhỏ kia hong hay về au cx đc nx;)) Nếu oke thì cmt Q xuống đây luôn cx đc, nhiều thì t lm ko thì th z????????
___________________
Sau một đêm nồng cháy thì hôm nay là thứ bảy và Lục tiên sinh vẫn phải đi làm. Hắn lặng lẽ tự thắt cà vạt. Mọi hôm bé cưng kia sẽ lon ton chạy ra thắt hộ hắn và tiễn hắn đi làm nhưng hình như hôm qua hắn đã dày vò người ta quá rồi, đến giờ em ấy vẫn chưa dậy nữa. Lục Xuyên Thời thở dài, đến bên giường vớt lấy cục sữa giữa đống chăn bông to sụ lên, vừa hôn vừa hít cho đã thèm rồi mới đứng dậy đi làm.
...
"Cạch"
Hắn đi rồi, cậu cũng mở mắt.
Sở Tinh đã thức dậy lâu rồi, có khi trước cả hắn. Nhưng cậu không muốn chạm mặt tiên sinh vì cậu sợ sẽ chột dạ. Sở Tinh chưa nói cho hắn biết về việc cậu định về nhà chính vào hôm nay, mà thật sự là cậu cũng chẳng biết mở lời ra sao. Cậu thở dài, vắt tay lên trán một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt.
...
Sở Tinh bắt taxi đến nhà chính, lâu lắm rồi cậu chưa trở lại căn nhà tối tăm này, dường như nó vẫn chẳng thay đổi là bao. Vẫn những công trình đồ sộ, xa hoa, hoang phí ấy; vẫn những cánh cổng dát vàng, những chiếc đầu rồng không cân xứng với cột nhà; vẫn tăm tối và chẳng có hơi người... Tất cả chỉ để lòe thiên hạ bởi cậu biết nó chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch. Công ty gia đình do một tay mẹ cậu dựng lên này cũng vậy, tất cả đều là những chiếc thùng rỗng kêu to, đổ bao nhiêu tiền đầu tư cũng không đủ vì những con người tham ô, tham nhũng, bẩn thỉu trong từng bộ máy quản lí.
Sở Tinh thở dài, cậu bấm chuông, bấm những 3 lần nhưng dường như không có ai để ý. Nhưng không sao, cậu đã lờ mờ biết được nguyên do và cũng đã quen rồi... 30 phút sau quản gia mới lững thững bước ra, nhìn ông ta khom lưng cung kính như vậy nhưng cậu biết chắc hẳn lão đã đảo trắng mắt trong lòng rồi. Sở Tinh không so đo bước vào nhà, mà có nên gọi là nhà không hay là bước vào nơi từng là địa ngục với cậu nhỉ?
Trương Tử Vy đang ngồi uống trà cũng phải liếc cậu, bà ta vẫn vậy, vẫn son phấn lòe loẹt, mùi nước hoa rẻ tiền xộc lên mũi khiến cậu khó chịu.
"Chào dì"
Bà ta liếc xéo cậu rồi quay mặt đi, chẳng thèm đáp lời. Quản gia bước vào rồi mời cậu lên phòng.
"Thưa ngài, Lục thiếu gia đến ạ."
Ồ, là Lục thiếu gia à.
"Vào đi"
Sở Trung Thắng đang hút xì gà, mùi thuốc quen thuộc xộc vào mũi khiến cậu khó chịu. Đã bao lâu rồi cậu chưa ngửi mùi xì gà hay thuốc lá nhỉ? Những đêm bị nhốt trong phòng tối chỉ cần ngửi thấy mùi hương này cũng đã đủ để cậu sợ hãi. Ông ta thường dí đầu lọc còn cháy lên ngực cậu. Hoặc cũng có thể là tàn thuốc.
"Mang về bảo Lục Xuyên Thời đầu tư đi. Dự án của Sở An đang thiếu tiền nhưng tao đang có mảnh đất khác muốn