Bé Cưng Của Lục Tiên Sinh

Chương 38


trước sau


Há lu. Mng muốn t lên từng chap một hay ngược luôn 1 lần r lên đây;))??
Vca mng có muốn 1c Q&A về 2 th nhỏ kia hong hay về au cx đc nx;)) Nếu oke thì cmt Q xuống đây luôn cx đc, nhiều thì t lm ko thì th z????????
___________________
Sau một đêm nồng cháy thì hôm nay là thứ bảy và Lục tiên sinh vẫn phải đi làm. Hắn lặng lẽ tự thắt cà vạt. Mọi hôm bé cưng kia sẽ lon ton chạy ra thắt hộ hắn và tiễn hắn đi làm nhưng hình như hôm qua hắn đã dày vò người ta quá rồi, đến giờ em ấy vẫn chưa dậy nữa. Lục Xuyên Thời thở dài, đến bên giường vớt lấy cục sữa giữa đống chăn bông to sụ lên, vừa hôn vừa hít cho đã thèm rồi mới đứng dậy đi làm.

...

"Cạch"

Hắn đi rồi, cậu cũng mở mắt.


Sở Tinh đã thức dậy lâu rồi, có khi trước cả hắn. Nhưng cậu không muốn chạm mặt tiên sinh vì cậu sợ sẽ chột dạ. Sở Tinh chưa nói cho hắn biết về việc cậu định về nhà chính vào hôm nay, mà thật sự là cậu cũng chẳng biết mở lời ra sao. Cậu thở dài, vắt tay lên trán một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt.

...

Sở Tinh bắt taxi đến nhà chính, lâu lắm rồi cậu chưa trở lại căn nhà tối tăm này, dường như nó vẫn chẳng thay đổi là bao. Vẫn những công trình đồ sộ, xa hoa, hoang phí ấy; vẫn những cánh cổng dát vàng, những chiếc đầu rồng không cân xứng với cột nhà; vẫn tăm tối và chẳng có hơi người... Tất cả chỉ để lòe thiên hạ bởi cậu biết nó chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch. Công ty gia đình do một tay mẹ cậu dựng lên này cũng vậy, tất cả đều là những chiếc thùng rỗng kêu to, đổ bao nhiêu tiền đầu tư cũng không đủ vì những con người tham ô, tham nhũng, bẩn thỉu trong từng bộ máy quản lí.

Sở Tinh thở dài, cậu bấm chuông, bấm những 3 lần nhưng dường như không có ai để ý. Nhưng không sao, cậu đã lờ mờ biết được nguyên do và cũng đã quen rồi... 30 phút sau quản gia mới lững thững bước ra, nhìn ông ta khom lưng cung kính như vậy nhưng cậu biết chắc hẳn lão đã đảo trắng mắt trong lòng rồi. Sở Tinh không so đo bước vào nhà, mà có nên gọi là nhà không hay là bước vào nơi từng là địa ngục với cậu nhỉ?

Trương Tử Vy đang ngồi uống trà cũng phải liếc cậu, bà ta vẫn vậy, vẫn son phấn lòe loẹt, mùi nước hoa rẻ tiền xộc lên mũi khiến cậu khó chịu.

"Chào dì"

Bà ta liếc xéo cậu rồi quay mặt đi, chẳng thèm đáp lời. Quản gia bước vào rồi mời cậu lên phòng.

"Thưa ngài, Lục thiếu gia đến ạ."

Ồ, là Lục thiếu gia à.

"Vào đi"

Sở Trung Thắng đang hút xì gà, mùi thuốc quen thuộc xộc vào mũi khiến cậu khó chịu. Đã bao lâu rồi cậu chưa ngửi mùi xì gà hay thuốc lá nhỉ? Những đêm bị nhốt trong phòng tối chỉ cần ngửi thấy mùi hương này cũng đã đủ để cậu sợ hãi. Ông ta thường dí đầu lọc còn cháy lên ngực cậu. Hoặc cũng có thể là tàn thuốc.


"Mang về bảo Lục Xuyên Thời đầu tư đi. Dự án của Sở An đang thiếu tiền nhưng tao đang có mảnh đất khác muốn

nhắm đến."

"Hóa ra là gọi về để lợi dụng". Cậu thầm nghĩ. Sở An là em trai kế của cậu, Sở Tinh chưa một lần thấy hắn chịu kinh doanh làm ăn hẳn hoi. Hắn thích gái gú, chơi bời, hút chích, nghiện ngập đủ đường mà giờ có thể hoàn lương sao? Cậu không tin.

Sở Tinh cầm bản kế hoạch đầu tư lên xem. Không phải là cậu không biết gì đâu, Sở Tinh vẫn đi học hết đại học, được hưởng gen tốt từ mẹ, cũng được sống trong môi trường kinh doanh từ nhỏ nên vẫn hiểu biết được chút ít. Nhưng mầm cây tươi tốt ấy chưa kịp vươn lên thì đã bị Trương Tử Vy và Sở Trung Thắng bóp chết rồi.

Cậu đặt lại tờ giấy lên bàn, như có như không hỏi lại:

"Rốt cuộc là Sở An muốn làm ăn cái gì? Tôi không tin cậu ta có thể hoàn lương như vậy."

Sở Trung Thắng thở một hơi khói dài, cười khẩy:

"Dạo này khá quá nhỉ? Được Lục Xuyên Thời nuôi cho gan to lên gớm nhỉ? Thôi được rồi, Sở An nó định buôn bán tí ma túy ấy mà, bên bạn nó đang có mối ngon."

Ông ta nhún vai, liếc sang nhìn Sở Tinh đang trừng mình rồi lại hít một hơi xì gà.

"Ma túy? Vậy mà ông dám bảo Lục Xuyên Thời đầu tư? Lại còn che đậy bằng giấy tờ mua bán giả nữa?"

"Tao thấy người ta đồn là mày với nó có tình ý lắm mà. Đêm nâng mông lên cho nó đụ rồi thổi gió bên tai một tí là được chứ sao?"

Sở Tinh tức đến đỏ bừng mặt, không biết lấy dũng khí từ đâu mà hét lên rồi bỏ đi một đường thẳng ra ngoài:


"Đừng mơ"

Sở Trung Thắng cười khẩy nhìn cậu hùng hổ quay đi, con trai yêu của ông đã không còn là một thằng điếm nhút nhát kia rồi nhỉ? Cứng ra phết đấy? Ông ta vẫy tay gọi quản gia vào:

"Gọi cho cô ta đi"

"Dạ vâng ông chủ."

...

Vừa ra đến cổng Sở Tinh đã ngồi thụp xuống, ôm lấy vai mà run rẩy không ngừng. Cậu ghê tởm, sợ hãi những con quỷ đội lốt người này. Không biết cậu đã lấy dũng khí từ đâu ra mà có thể đứng cãi tay đôi với ông ta nữa. Những hình ảnh lúc bị tra tấn, chửi rủa và những khuôn mặt vặn vẹo đến quái dị của những con người kia không ngừng chạy qua tâm trí cậu.

Sở Tinh run đến phát sợ, tưởng như cậu sẽ co giật ngay tại chỗ mất. Rồi cậu lại chạy ra gốc cây bên cạnh mà nôn thốc nôn tháo, mặt mày tái xanh, mồ hôi đầm đìa cả người.

...

Sau khi định thần lại cậu mới bắt taxi về nhà, tất cả sức lực cuối cùng cậu đã dùng hết khi nôn luôn rồi. Về đến nhà, Sở Tinh chui ngày vào phòng, lấy chiếc áo phông của hắn tròng lên người rồi quấn chăn lịm đi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện