Bé Cưng Của Lục Tiên Sinh

Chương 46


trước sau


Chuộc lỗi nhé????✨
__________________
"Ngẩng đầu lên, mẹ mày. Tao nói mày đéo hiểu à?"

Chu Mai Mai giật tóc Sở Tinh để cậu đối mặt với cô ả. Cậu được mở bịt miệng rồi nhưng khuôn mặt thì vẫn dính đầy máu khô. Sở Tinh thở hổn hển, máu từ vết thương trên đầu chảy vào mắt khiến cậu chỉ hé nhìn được một chút. Đây là một nhà kho bụi bặm, chỉ có duy nhất một ánh đèn từ bóng điện trên đầu cậu hắt xuống khiến xung quanh càng tăm tối. Cậu không biết đây là nơi nào nhưng cậu biết là mình sắp không ổn rồi, mất máu nhiều khiến não bộ cậu trì trệ, choáng váng vô cùng.

"C.. Cô hộc.. cô muốn làm gì.. ực"

Sở Tinh khó khăn nói từng chữ, lúc nãy cô ta giật tóc cậu khiến miệng vết thương trên đầu lại chảy máu. Máu chảy tràn vào miệng cậu. Tanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha ha mày hỏi tao muốn làm gì á? Tao muốn hại chết mày?"

"Cô.."

"Tao làm sao? Nếu như mày không xuất hiện thì tao sẽ là sự lựa chọn số 1 cho vị trí phu nhân Lục đấy? Đéo hiểu một thằng điếm như mày từ đâu chui ra nữa."

"..."

Sở Tinh im lặng. Một phần vì mệt cũng một phần vì không thể nói được. Đúng vậy. Ngay cả chính cậu cũng cảm thấy bản thân chỉ may mắn gặp may mới có thể lấy được Lục tiên sinh. May vì cha cậu đã vô tâm mà bán cậu cho hắn. Tiên sinh cũng chỉ là chú cá rán bị con mèo mù cậu vớ phải, nếu không có cậu có thể tiên sinh đã lấy Chu Mai Mai thật, có thể bây giờ tiên sinh cũng sẽ có đứa con kháu khỉnh rồi không chừng?

Sở Tinh lại chìm vào dòng suy nghĩ của riêng bản thân mà không biết rằng bao nhiêu biến hóa trên gương mặt cậu đều đã bị Chu Mai Mai thu lại vào mắt.

"Mang roi ra đây đi"

Sở Tinh bừng tỉnh, cậu nhìn đến chiếc roi quất ngựa trên tay Chu Mai Mai, cô ta định đánh cậu bằng chiếc roi này à?

"Sở Tinh ơi Sở Tinh à, chắc nhìn không mày cũng thấy quen mà đúng không? Sở Trung Thắng đặc biệt tặng tao đó. Ài loại roi này thấy ông ta bảo chuyên để huấn luyện mấy con súc vật đéo chịu nghe lời đấy.

Ừm nhưng mà Sở Tinh ngoan ngoãn của chúng ta có hư không nhỉ? Mày chỉ lỡ cướp con mồi ngon từ tay tao thôi mà đúng không? Tao không có được thì người khác cũng đừng hòng."


"Cô.. làm vậy.. là trái pháp luật.. hộc.. dừng lại.. hộc.."

"Ài tiếng ruồi nhặng gì cứ kêu bên tai vậy? Bọn kia vô xử lí đi, nghe nhức cả óc"

Bọn côn đồ kia lại đến bịt miệng cậu, lần này bọn chúng còn buộc chặt hơn lần trước nữa, cậu không thở nổi. Cánh tay bị buộc lên trần nhà mỏi đến rã rời, tưởng như sắp không thuộc về cậu nữa rồi.

"Chát"

"Chát"

"Chát"

Cô ta vụt liền ba phát lên ngực cậu, tiếng roi như xé không gian mà tác động lên cậu. Sở Tinh run. Cậu đau đến không thở được, ba vết áo rách trên ngực cũng bắt đầu rớm máu, đã lâu lắm rồi cậu mới phải trải qua lại cái cảm giác đau thấu tim gan như vậy. Sở Tinh cắn chặt

răng, run lẩy bẩy mà nhắm mắt lại, chẳng ai còn có thể cứu cậu được nữa rồi.

Cậu chẳng biết đã qua bao lâu rồi, không biết tiên sinh đã ăn cơm chưa, không biết tiên sinh đã biết cậu biến mất chưa. Mong là tiên sinh sẽ ăn cơm đầy đủ, ngài ấy hay thức muộn để làm việc lắm, sẽ đau dạ dày mất. Sở Tinh mê mang trong chính suy nghĩ của mình, những suy nghĩ lộn xộn đến ngớ ngẩn không ngừng trộn lẫn trong tâm trí của cậu. Tưởng như đến khi sắp ngất đi lần nữa thì Chu Mai Mai lại vút roi

"Chát"

Bốn vệt máu thấm lên áo, cô ta toàn nhắm lên ngực cậu mà đánh, đánh đến mức rách cả chiếc sơ mi trắng hôm nay cậu mặc ra ngoài
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

"Fuck cái gì đây? Nịt ngực á? Kinh tởm vãi, mày là quái vật à?"

Chu Mai Mai buông chiếc roi ngựa trên tay, tiến gần đến rồi lột phăng chiếc sơ mi dính máu, lộ ra cả một mảng ngực trắng nõn nhưng đầy vết xanh tím và cả bốn vết roi kia nữa.

"Eo kinh vãi, mày là quái vật à? Hay mày là người song tính đấy? Tao từng nghe đến có loại người kiểu vậy rồi mà không ngờ còn gặp ngoài đời đấy?"

Thân thể Sở Tinh run lên, bí mật của cậu bị lộ rồi, cô ta sẽ làm gì cơ chứ? Giết à? Hay tra tấn? Nhưng cậu mệt quá. Cậu không muốn nghĩ nữa. Không biết cậu có được gặp tiên sinh một lần nữa không nhỉ? Cậu buồn ngủ quá, hay cậu ngủ một chút trong khi đợi tiên sinh đến nhé? Chỉ một chút thôi chắc vẫn ổn...

"Ê lột đồ nó ra đi, tao muốn xem cái loại quái thai này có gì hay mà Lục Xuyên Thời lại mê mẩn đến vậy? Chơi gái không tốt hơn à mà dính đến cái loại nam không ra nam nữ không ra nữ này nữa"

Bọn côn đồ cởi dây thừng hạ cậu xuống, Sở Tinh run rẩy ngồi thụp xuống ôm lấy đôi vai nhỏ gầy. Bọn chúng có ba thằng, làm sao một Sở Tinh đầy vết thương có thể chống chọi lại cơ chứ. Cậu vùng vẫy trong vô vọng, đến khi bọn chúng lột hết quần áo ngoài thì bỗng Chu Mai Mai kêu ngừng

"Thôi thôi dừng lại đi, tao mới thử tưởng tượng thôi mà kinh vãi rồi. Đéo muốn nhìn nữa đâu, chúng mày muốn chơi nó như nào thì chơi đi, hai tiếng sau tao quay lại. Nhớ là vẫn còn phần đặc sắc đấy, đừng chơi chết nó là được"

"Ha ha biết rồi, cảm ơn Chu tiểu thư nhé. Bọn này ngắm tên công tử trắng trẻo này cũng mấy hôm rồi đấy. Không biết khẩu vị của bọn nhà giàu có khác gì không nhỉ? Ha ha tò mò thật đấy."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện