Mng đợi hết ngược ms đọc hay j mà view ít hơn bth z;))
Cố vt nhanh nhanh cho qua đoạn ngược đây hêh????
Còn ai tốt bằng????♀️
___________________
"Mày.. mày.."
4
Sở Trung Thắng ngã khuỵu xuống sàn, ông ta sợ hãi mà nhìn lên người đàn ông ngồi trên ghế. Lục Xuyên Thời rít một hơi thuốc, nắm lấy cổ áo, phả làn khói trong miệng lên mặt ông ta. Đỉnh điểm của sự sỉ nhục. Đã cả đêm rồi Lục Xuyên Thời không ngủ, hắn đã huy động hết lực lượng, kể cả phải dùng đến thế lực ngầm của bản thân.
Đừng chỉ nghĩ hắn có mỗi cái Lục gia cỏn con này, Lục Xuyên Thời cũng đã tự tay gây dựng nên một đế chế trong bóng tối mà đến ngay cả người nhà họ Lục còn không biết. Đừng chỉ nghĩ tên thư kí nhìn có vẻ thư sinh này của hắn mà đánh giá, anh ta là cánh tay phải đắc lực của hắn đấy. Chỉ là lần này hắn đã quá chủ quan rồi, hắn không nghĩ rằng mấy con bọ trên này cũng dám ho he động vào em ấy. Chắc lúc về phải xích bé cưng lại thôi.
12
"Nói. Em ấy ở đâu?"
"Mày.. Mày thả mẹ con họ ra trước đã."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông nghĩ ông có quyền ra lệnh cho tôi à? Ông cũng đang lấy em ấy ra uy hiếp tôi đấy. Tôi cũng chỉ đáp lại những gì ông đang làm thôi."
Hắn rít một hơi thuốc dài rồi nhả khói lên trời. Thức cả đêm khiến quầng mắt hắn có chút đậm màu, hắn không muốn mất thời gian đi tìm từng nơi nữa, hỏi thẳng chủ mưu vậy.
"Tao không nói, mày thả bọn họ ra trước"
Trương Tử Vy và Sở An đang bị trói chặt tay chân, miệng cũng bị bịt kín, quần áo khi cố vùng vẫy cũng trở nên xộc xệch. Bên cạnh có đến năm người mặc đồ đen có vũ khí khiến ông ta không dám phản kháng.
"1 phút là 1 ngón, 2 người có 20 phút cho ông, ông cứ từ từ suy nghĩ."
Lục Xuyên Thời liên tục rít thuốc lá, cả đêm qua hắn đã hút hết 2 hộp thuốc rồi. Cơn nghiện của hắn lại phát tác. Trên tay hắn cầm con dao găm không ngừng vung lên đáp xuống như đang trêu đùa, như đang đe dọa.
"Hết 1 phút. Bắt đầu với Sở An nhé."
Hắn vẫy tay, một tên áo đen đã nhanh nhẹn rút dao ra, chặt đứt đi một ngón tay út của cậu chủ nhỏ Sở An.
"Ưm.. Ưm"
"Phập"
Sở An lắc đầu lia lịa, nước mắt cũng đã chảy rồi. Ngón tay tím ngắt rơi ra, được tên áo đen đá đến chân Sở Trung Thắng.
"19 phút"
Biết mình không thể thương lượng được, mặt ông ta trắng bệch không còn một giọt máu. Lục Xuyên Thời không đùa. Ông ta sợ hãi khai địa chỉ.
"Tôi nói... Tôi nói đừng làm hại đến Sở An nữa.. Nhà kho số X, đường XX"
Lục Xuyên Thời nhận được thông tin mình muốn liền đứng dậy, khi đi qua còn dẫm nghiền lên tay ông ta khiến Sở Trung Thắng hét toáng. Đến khi rời đi ông ta mới thở phào, nhưng còn bọn áo đen này nữa, bọn họ vẫn chưa đi, xung quanh nhà ông ta vẫn còn chục tên như vậy nữa. Sở Trung Thắng vội chạy ra xem xét đứa con trai của mình, công tử bột Sở An đã vì sợ hãi mà ngất đi, Trương Tử Vy cũng sợ sệt mà khóc lóc. Ông ta điên tiết định tấn công lại tên lúc nãy chặt ngón tay của Sở An, liền bị tên đó vung tay tát một cái rụng cả răng, ông ta đành biết điều mà im lặng.
Lục Xuyên Thời chẳng kịp gọi theo ai đã phi ngay lên xe phóng đến địa chỉ kia. Thư kí của hắn chạy theo không kịp đành phải gọi đàn em theo sau lên một chiếc xe khác rồi nhanh chóng đuổi theo. Đến nơi, Lục Xuyên Thời nhanh chóng bước xuống xe, cầm theo khẩu súng ngắn rồi tiến vào. Hắn đạp cánh cửa nhôm lỏng lẻo. Tối đen. Không một bóng người. Lục Xuyên Thời đen mặt đi xung quanh nhà kho xập xệ. Hắn cùng đàn em đã mở rộng phạm vi ra 5km xung quanh rồi mà không thấy bất cứ một dấu vết nào của sự sống chứ đừng nói đến bé cưng của hắn.
Đã sắp hết ngày thứ hai rồi mà tung tích của Sở Tinh vẫn chỉ dừng lại ở việc cậu bị bắt đi từ một căn ngõ nhỏ. Không biết bé cưng của hắn có ổn không, có sợ hãi không, có bị thương không, có được ăn gì không? Lục Xuyên Thời phát điên mất, ông ta dám lừa hắn. Hắn nâng bé cưng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đến to tiếng còn không dám vậy mà bọn chúng dám lấy em ấy ra để đe dọa hắn. Đáng chết. Đừng mong hắn tha thứ cho bất kì kẻ nào.
Lục Xuyên Thời lái xe về Sở gia, vừa đến cứ hắn đã nhắm ngay vai Sở Trung Thắng mà bắn một viên đạn.
"Pằng"
"Ông dám lừa Lục Xuyên Thời này? Nói. Sở Tinh ở đâu?"
Hắn tiến đến nắm lấy cổ