Bé Cưng Của Lục Tiên Sinh

Chương 49


trước sau


Ê kbt j tht luôn á????
Xl bản thân vì đã thất hứa sủi đến cuối tuần????‍♀️

Btw, HOT❗❗❗ AUTHOR "BCCLTS" ĐƯỢC MỜI ĐI LÀM EDITOR❗❗❗ LIỆU CÔ CÓ BỎ TRUYỆN ĐỂ ĐI LÀM⁉️⁉️ HAY CHỈ LÀ CHIÊU TRÒ CỦA MỘT NHÓM CÁ NHÂN⁉️⁉️⁉️

Nhá đùa chứ ngta ch ns câu nào đến mấy vụ reup r mà h còn vô tận đây làm trò nx, một vừa hai phải th mí 3????️????️????

Duma mng thích "BCCLTS" qá t sợ project sau ko vượt nổi????????. Lo sợ thằng hai ko bằng được thằng cả????????
___________________
"Hộc.. Hộc.."

Lục Xuyên Thời bật dậy, hắn vừa mơ thấy ác mộng, hắn mơ hắn không đến kịp để cứu Sở Tinh ra khỏi đống lửa cháy rực đó. Lục Xuyên Thời lau mồ hôi trên trán, lưng áo hắn ướt đẫm, hắn vội mở chăn xuống giường đi tìm bé con. Vừa ra đến cửa, hắn đã gặp thư kí đang trông vô cùng lo lắng, bồn chồn. Vừa thấy hắn, thư kí đã vội lên tiếng

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Giám đốc, anh tỉnh rồi"

"Có chuyện gì vậy? Sở Tinh đâu?"

"Ngài.. Sở thiếu gia.. tôi cũng không biết sao nữa, nói chung ngài hãy đi theo tôi đi"

Thư kí thở phào, anh thấy giám đốc có vẻ kiệt sức nên không dám vào gọi, cuối cùng thì giám đốc cũng tỉnh không thì anh cũng không biết phải xử lí sao nữa. Lục Xuyên Thời đen mặt, Sở Tinh xảy ra chuyện gì sao? Nếu em ấy xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình nữa mất.

...

"Aaaaaa.. Đi ra.. Đừng đến đây.. Đi ra đi.. Cút đi.. Ra ngoài hết đi.."

Sở Tinh gào lên, đôi mắt cậu không còn sức sống, những vết thương nặng trên người đã được xử lí chu toàn, toàn thân cậu đều quấn bông băng. Đầu thì bị thương, khắp khuôn mặt cũng đầy vết thương lớn nhỏ có thể để lại sẹo, toàn thân đều có chỗ bị tím bầm, riêng phần ngực thì khỏi nói, có thể để lại bốn vệt sẹo khá sâu, bàn chân của cậu cũng bị bỏng nhẹ, gần như có dấu hiệu bị phồng rộp. Khi các bác sĩ đến gần, cậu đã liên tục gào thét như vậy, đến cả bác sĩ tâm lý giỏi nhất của bệnh viện cũng không thể tiếp cận để tiêm cho cậu thuốc an thần. Những vết thương do cậu cử động mạnh cũng bắt đầu nứt ra, chảy máu, thấm lên bông băng rồi thấm lên áo.
1

"Cậu bình tĩnh, Sở Tinh à cậu bình tĩnh, ở đây an toàn rồi, không còn ai hại đến cậu nữa, cậu bình tĩnh nhé."

"Không.. Không.. Đi ra đi.. Đừng lại gần tôi"

Sở Tinh gào khóc, cậu hét đến khản cả giọng, hét như muốn phá hỏng dây thanh quản của mình. Đến khi các bác sĩ sắp muốn từ bỏ thì cuối cùng Lục Xuyên Thời cũng chạy đến, hắn thở hồng hộc mở cửa, vừa chạy đến đầu hành lang hắn đã nghe được tiếng bé con gào khóc khiến hắn càng nhanh chân chạy vào.

Bước vào chỉ thấy phải đến 5-7 bác sĩ lẫn y tá đang không ngừng trấn an cậu, không ngừng kêu cậu bình tĩnh, hình như bọn họ sắp dùng đến vũ lực để giữ cậu lại rồi. Lục Xuyên Thời vội hét lên

"Đừng động vào em ấy. Đi ra hết đi"

Các bác sĩ buông Sở Tinh đang vùng vẫy ra, thở dài rồi bước ra ngoài. Cậu ngồi co ro trên giường, đôi tay run rẩy ôm đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm


"Đừng.. Đi ra.. Đừng chạm vào tôi.. Bẩn.. Bẩn.. Tiên sinh.. Xuyên Thời.. Lục.. Lục.. Tiên sinh.. Cứu.. Cứu với.. Cứu em với.."

Lục Xuyên Thời đang định giang tay ra ôm lấy cậu thì khựng lại, mắt hắn đỏ ngầu, hai giây sau mới hít sâu cúi xuống ôm lấy cậu. Bờ vai nhỏ gầy run run bỗng khựng lại, toan định vùng ra thì đã bình tĩnh lại, cậu im lặng. Sở Tinh im lặng mà nhỏ nhẹ, từ tốn hít lấy mùi hương trên người hắn, mùi hương này quen thuộc lắm, cậu thích mùi này. Một mùi hương man mát, nhưng hôm nay mùi hương ấy có trộn lẫn một ít mùi thuốc lá, mùi thuốc nhè nhẹ phảng phát xung quanh người hắn.

Sở Tinh đã bình tĩnh lại được rồi. Hắn thở phào, nhưng sao cậu im lặng quá. Lục Xuyên Thời toan nhấc cậu lên thì lại thấy Sở Tinh ngồi lì ở trên giường. Hắn thấy không ổn bèn nâng đầu cậu lên. Nước mắt giàn giụa chảy đầy gương mặt xước xát. Lục Xuyên Thời vội lấy giấy thấm nhẹ nước mắt trên mặt cậu, hắn không dám lấy tay lau sợ mặt cậu còn đau.

"Bé ngoan, đừng khóc mà, anh xót. Bé con ngoan, Xuyên Thời thương em lắm. Em khóc thì anh cũng đau, bé con thương anh đừng khóc được không?"

Hắn bế lấy bé thỏ quấn đầy bông băng lên người. Sở Tinh co rụt người lại vào trong lòng hắn, cậu chỉ yên lặng run rẩy phát tiết hết sự sợ hãi, nỗi tủi nhục 2 ngày nay bằng những giọt nước mắt. Cậu giang tay ôm ghì lấy cổ hắn mà khóc. Lục Xuyên Thời vừa dỗ vừa hôn nhẹ lên khắp mặt cậu, vừa xoa lưng vừa an ủi cậu. Hắn cũng muốn khóc rồi, mắt hắn đỏ ngầu, hắn cũng giang tay mà ôm trọn cục cưng bé nhỏ này vào lòng. Hai thân thể ôm ghì lấy nhau đều như muốn khảm người còn lại vào trong tận tâm can. Lục Xuyên Thời hôn lên khắp những chỗ lành lặn, cũng hôn lên cả những vết thương rỉ máu. Hắn như muốn dùng tình yêu của mình để lấp đầy những vết thương không lành lặn đó.
1

Hắn im lặng xoa lưng cho cậu phát tiết, hắn biết là 2 hôm nay cậu cũng khổ sở đến nhường nào. Hắn liếm lấy từng giọt nước mắt nóng hổi lách tách rơi, liếm lên khóe mắt đỏ ửng, liếm lên bờ mi ướt mèm.

"Bé ngoan không khóc nữa. Khóc nữa thì em sẽ mất nước mất. Ngoan nghe lời anh, khóc nữa thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên mặt. Anh không chịu đau hộ em được."

Hắn hôn hôn lên bờ môi khô vì thiếu nước của cậu, khóc nhiều khiến Sở Tinh mất sức, cũng một phần vì thân thể cậu đang yếu, cậu thiếp đi trên vai hắn. Hơi thở nhẹ nhàng phả lên cần cổ hắn. Buồn buồn mà nóng rực.

Lục Xuyên Thời bấm chuông gọi bác sĩ vào. Bác sĩ chính của cậu là một người khá trẻ tuổi, vừa

tiến vào đã bị hắn tra hỏi tình hình

"Em ấy sao rồi, tình trạng tổng thể ra sao?"

"Cậu Sở bị khá nhiều những vết thương nặng nhẹ trên cơ thể, đặc biệt là có bốn vết thương trên ngực khá sâu, có thể để lại sẹo khá khó lành. Tiếp đến là trên đầu có một vết thương cũng khá nặng nhưng không được xử lí y tế gây ra tình trạng thiếu máu và thiếu oxi lên não. Có thể gây ra một số ảnh hưởng đến não bộ, tôi chưa thể kết luận chính xác được, phải đợi cậu ấy bình tĩnh lại mới có thể chẩn đoán chính xác. Nặng hơn thì có thể bị ảnh hưởng đến trí tuệ nhưng theo tôi thấy thì sẽ không đến mức ấy, nhưng sẽ vẫn có ảnh hưởng tùy mức độ nặng nhẹ. Bàn chân của cậu ấy cũng bị bỏng nhẹ, có dấu hiệu phồng rộp nhưng chưa đến mức độ nặng, chỉ cần chậm chút nữa chắc bàn chân cậu ấy sẽ phế mất.
1

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn về tinh thần, tôi không có chuyên môn nhiều về mảng này nhưng theo thông tin từ bác sĩ tâm lý khác tôi vừa trao đổi thì có thể cậu Sở đã vướng phải một loại ám ảnh tâm lý khá không ổn. Có thể sẽ không cư xử như bình thường được một khoảng thời gian nên người nhà cần sát sao theo dõi bệnh nhân, giúp đỡ bệnh nhân thoát khỏi chướng ngại tâm lý. Và cũng có thể vì thế mà bệnh nhân sẽ có một số hành vi khác thường, theo tôi thấy là biểu hiện đầu tiên của cậu Sở là cự tuyệt người ngoài, hình như cậu ấy sẽ chỉ gần gũi với anh. Chúng tôi sẽ kê thuốc an thần cho cậu ấy nhưng quan trọng vẫn là chữa từ tâm bệnh, cái này thì tôi không can thiệp được. Chính anh sẽ phải trao đổi với bác sĩ tâm lý để cùng cậu ấy khắc phục."

"Được tôi hiểu rồi, có gì tôi sẽ liên hệ lại."

"Được, có gì cứ bấm chuông tôi sẽ đến, có vẻ vết thương của anh sẽ ổn nhanh thôi nhưng cậu Sở chắc sẽ phải khá lâu vết thương mới có thể đóng vảy, nên cứ để cậu ấy ở bệnh viện một thời gian."

"Được cảm ơn bác sĩ"

Lục Xuyên Thời ôm cậu nằm xuống giường, hắn cố đặt cậu xuống thật nhẹ nhàng để không chạm đến vết thương. Thấy cậu nhắm mặt cựa quậy, hắn đã lại luống cuống nằm xuống để ru cậu ngủ ngon. Bé con của hắn mệt rồi. Hắn hôn nhẹ lên đôi mắt sưng húp của cậu rồi ôm hờ cậu vào lòng, xoa lưng cho cậu dễ ngủ. Thấy cậu đã yên giấc, hắn đặt cậu nằm ngửa, lấy tay cởi từng chiếc khuy áo bệnh nhân.

Nhìn đến bốn vết thương sâu hoắm trên ngực cậu lòng hắn lại quặn thắt. Bọn chúng đã làm gì với bé cưng của hắn vậy chứ. Tay Lục Xuyên Thời run rẩy, hắn giơ lên rồi lại bất lực mà buông xuống. Nhìn bốn vệt roi dài từ xương quai xanh đến hết phần ngực của cậu mà hắn lạnh cả người, chắc bé con ấy đã đau lắm, vậy mà tên khốn nạn hắn lại chẳng thể giúp gì được. Ước gì hắn có thể chịu tất thảy những nỗi đau đớn dằn vặt này thay cho em ấy. Vết thương khá sâu chỉ có thể bôi thuốc và để thoáng ra nếu không sẽ mưng mủ mà nhiễm trùng, vết thương nếu bịt kín quá sẽ khiến chúng có thể trở nặng nên Sở Tinh không được quấn bông băng ở ngực như những phần khác.

Lục Xuyên Thời nhìn đến núm vú đỏ hồng, hắn cúi xuống đỡ lấy thịt vú mà rúc mũi vào hít hà. Bé cưng của hắn bị người khác nhìn thấy rồi, hắn ghen. Được rồi, người ta là bác sĩ, hắn không nên như vậy. Lục Xuyên Thời hít vào một hơi rồi đóng khuy áo lại cho cậu. Thằng em của hắn có nguy cơ ngẩng đầu rồi, hắn nên dừng lại thôi.

Lục Xuyên Thời chuyển đến bàn chân nhỏ nhắn của cậu, bàn chân đỏ ửng, hơi sưng phồng lên vì bỏng. Hắn luyến tiếc cúi xuống hôn lên bàn chân cậu, hôn đến từng ngón chân nho nhỏ đang cuộn tròn. Rồi hắn cởi quần cậu kiểm tra, vẫn là những vết xanh tím bầm dập rải rác khắp người. Nhưng vết đỏ này là vết tay mà? Thường khi hắn quan hệ với em ấy mới hay có thôi chứ? Chẳng lẽ bọn chúng..? Lục Xuyên Thời nghiến răng lột phăng quần lót trắng tinh của cậu, không có dấu hiệu chảy máu, rách da hay sưng chút nào. Hắn thở phào, có vẻ như bọn chúng chưa làm gì.

Lục Xuyên Thời nhấc chân cậu lên rồi hôn chụt chụt lên mép lồn múp míp

"Chào bé con nhé, mày không bị thương đúng chứ? Tao cũng nhớ mày lắm nhưng chủ nhân của mày đang bị ốm rồi, tao sẽ phải cấm dục một thời gian thôi."

Hắn liếm láp một chút xung quanh mép lồn cho đỡ thèm rồi ngoan ngoãn mặc quần áo chỉnh tề lại cho cậu. Tưởng như cái người vừa nói chuyên hồn nhiên với bé sò không phải là hắn vậy.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện