Duma mẹ nhìn điểm xom cứ hỏi có muốn đổi trường ko í mng, tui khóc mất????????
Nhiều lúc nhìn mà chán đ buồn ns luôn á 3????????
2
42
____________________
"Hưm..."
"Chào buổi sáng bé con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Xuyên Thời hấp hé đôi mắt, chưa kịp nhìn rõ mọi vật đã choàng tay ôm lấy cục bông trong lòng, trao cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng. Sở Tinh cũng thuận thế mà rúc vào lòng Lục Xuyên Thời, rướn người lên hôn chụt chụt vào cằm hắn. Xong xuôi nghi thức chào buổi sáng thì cậu lại bẹp miệng nhắm mắt ngủ tiếp. Hắn phì cười hôn lên đôi má phính rồi đứng dậy vệ sinh cá nhân, trước khi đi còn không quên vén chăn cho bé con nhà hắn. Sở Tinh cũng rất hưởng thụ mà xoa xoa má ngủ tiếp.
...
Sau khi đi hỏi thăm về tình hình của cậu, Lục Xuyên Thời quay về. Bác sĩ nói rằng có thể do chướng ngại tâm lý quá lớn nên bé ngốc của hắn không muốn nói chuyện, còn về đầu óc của cậu có thể khắc phục bằng thuốc nhưng vẫn sẽ không thể nhanh nhẹn như lúc đầu. Lục Xuyên Thời thở phào, hắn đã không hoàn toàn phá hủy cuộc đời của bé con nhà hắn nhưng việc ưu tiên bây giờ là giúp cậu khắc phục tâm lý, không thể để bé ngốc mãi im lặng như vậy được.
Lục Xuyên Thời đầy ưu phiền mà mở cửa phòng, chỉ thấy bé con nhà hắn vừa tỉnh dậy ngồi ôm chăn dáo dác tìm hắn, đến chỏm tóc ngốc trên đầu còn chưa kịp xẹp xuống nữa. Hắn tiến đến, vớt lấy cục bông mềm từ trong chăn ra, Sở Tinh cũng vắt vẻo treo trên người hắn đánh một cái ngáp dài rồi phó mặc cho chồng lớn cậu vệ sinh cá nhân giúp. Bé ngốc sắp biến thành "cá mặn" mất thôi.
Xong xuôi, hắn bế cậu lại ra giường, bàn chân bị bỏng vẫn chưa khỏi hẳn nên cậu không thể tự đi được, toàn để chồng lớn bế bế cao cao đi khắp nơi. Sở Tinh thỏa mãn nằm dựa lên gối được Lục Xuyên Thời dúi cho chiếc bánh mì ngọt vị chocolate vào tay. Thành ra một khung cảnh, Lục Xuyên Thời thì khom lưng bôi thuốc cho các vết thương của cậu, còn Sở Tinh thì nằm nhoài lên giường ăn bánh mì cùng sữa vị chocolate yêu thích.
3
Ăn đến no căng cậu mới ợ một cái, cổ họng lâu ngày không được sử dụng phát ra tiếng kêu nho nhỏ như bé mèo con no sữa. Cậu nằm ườn ra giường, ngửa bụng như mèo con đang phơi chiếc bụng mềm mụp mặc người vuốt ve. Và đúng thật là "người" đã tiến đến vuốt ve bé mèo. Lục Xuyên Thời ôm cậu vào lòng, xoa xoa chiếc bụng hơi phồng lên vì no, thỏa mãn nựng cằm, xoa tay như thật sự đang chơi đùa với mèo con.
...
Dạo gần đây khi Lục Xuyên Thời đang bận công việc của hắn thì Sở Tinh cũng rất hay đi tìm bác sĩ để chơi cùng. Cậu cảm nhận được giữa mình và bác sĩ có mối lương duyên gì đó rất gần gũi. Bác sĩ nhẹ nhàng mà thơm mùi vỏ chanh chan chát nữa. Bé ngốc thích lắm. Không hiểu sao Lục Xuyên Thời biết cậu hay qua lại với bác sĩ mà cũng không thèm nói gì, đương nhiên bé ngốc nhà ta không thấy chồng lớn nhà mình nói gì thì cứ hí hửng đi chơi thôi.
6
Sau khi chân cậu đỡ hơn thì Lục Xuyên Thời đã mua cho cậu một đôi dép bông hình thỏ để cậu tự di chuyển cho thuận tiện, cũng đỡ đau chân hơn nữa. Hiện tại Sở Tinh đang hớn hở đi tìm bác sĩ để chơi cùng trong khi tiên sinh nhà cậu đang mở họp. Bé ngốc tung tăng nhún nhảy đi trên hành lang bệnh viện, tiên sinh bảo cậu không được chạy nên bé ngốc rất ngoan mà nghe lời theo, dù có hưng phấn đến mấy cũng chỉ dám nhảy chân sáo chứ không dám chạy nhảy lung tung.
"Minh Minh à~ Bé yêu à~ Cho anh hôn một cái đi mà, lâu lắm anh mới được Lục tổng cho nghỉ đó, mình đi hẹn hò xây dựng tình cảm đi em~"
"Á.. Đi ra đi đồ chó bự này, em còn đang làm việc mà. Chồng nhỏ của sếp anh đang là bệnh nhân của em đấy, ngươi ta còn chưa khỏi bệnh đâu, đừng có rủ em trốn việc."
"Hai mình chưa hẹn hò được bao lâu mà bé yêu, đi chơi với anh đi. Hết ca trực rồi đi cũng được màaaaaa"
"Đồ chó ngu đi ra, đừng hôn em, dính đầy nước dãi rồi này."
Hạ Minh biệt nữu đẩy Ngô Duy ra, tên chó bự này từ khi được y đồng ý là cứ đến đây soát đồ tồn tại hoài à. Hạ Minh rất là buồn phiền trong lòng. Ngô Duy từ khi hốt được ý trung nhân về nhà thì vừa hay được Lục Xuyên Thời cho nghỉ, đành ngày ngày đến gần gũi người yêu ở bệnh viện.