Bán rẻ thân mình Trong phòng phẫu thuật cao cấp nhất của Khoa Phụ sản, Bệnh viện số Một, thành phố Cẩm.
Giang Tiêu Tiêu chịu đựng từng cơn đau quẫn quại ở bụng, cả người cô đẫm mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt lấy tay vịn của bàn sinh, khớp xương trở nên trắng bệch.
Bác sĩ đỡ đẻ đứng bên cạnh thấy thế bèn nhẹ nhàng trấn an cô: “Đừng sợ, đứa bé sẽ bình an ra đời ngay thôi, gắng chịu một chút là xong rồi”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nhưng mắt cô vẫn đỏ hoe, lòng không nỡ.
Đứa bé sinh ra là sẽ bị mang đi ngay.
Mang thai suốt mười tháng ròng, cô nhìn đứa bé nhỏ xíu trong bụng lớn lên từng ngày, dù đã cố gắng không vương vấn tình cảm gì với nó, nhưng giờ phút này lòng cô vẫn thấy quặn đau.
Xin lỗi, xin lỗi con…
Mắt Giang Tiêu Tiêu đỏ hoe.
Không phải là cô không cần đứa bé này, mà là cô không thể.
Cô chỉ là người mang thai hộ.
Sinh đứa bé này xong rồi nhận tiền, sau đó không thể có bất kỳ mối liên hệ gì với nó nữa.
Lúc này một cơn đau lại ập đến, mắt Giang Tiêu Tiêu tối sầm lại, sự hối hận dâng đầy lồng ngực cô.
Cô không lấy tiền nữa, cô chỉ cần đứa bé, chỉ cần đứa bé thôi…
Không ai nghe được tiếng kêu gào trong lòng cô, bởi vì bác sĩ tiêm thuốc mê nên ý thức của cô dần dần trôi đi, cuối cùng bóng tối buông xuống, cô hoàn toàn mất ý thức…
Một tiếng sau Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Bên cạnh không có ai, xung quanh trống rỗng, chỉ có một tấm séc để ở đầu giường, trên đó viết con số một triệu tròn!
Tức khắc, Giang Tiêu Tiêu cảm giác trái tim mình như bị khoét rỗng.
Hai tay cô bất giác vuốt nhẹ phần bụng đã xẹp xuống, nước mắt trào ra…
Sau này không còn đứa nhóc nghịch ngợm thường xuyên động đậy trong bụng mình nữa rồi.
Cô còn chưa kịp nhìn nó một lần!
Vừa nghĩ đến việc có khả năng cả đời này cũng sẽ không được gặp, nước mắt Giang Tiêu Tiêu lại tuôn ra ào ào.
Nhưng cô chưa kịp nức nở thành tiếng, cửa phòng bệnh đã bị ai đó đẩy vào.
Giang Tiêu Tiêu nghe tiếng bèn quay sang nhìn, ra là Giang Tình Tình, cô ta sải bước trên đôi giày cao gót, đi vào phòng một cách ngạo mạn.
Ngay lập tức cô cảm thấy hoảng loạn, toan giãy giuụa đứng dậy theo bản năng nhưng cơn đau nhức ở phần bụng bỗng lan ra.
Vết thương do sinh nở ban nãy không chịu nổi sự dẫn vặt như thế, cô ngã cả người xuống giường, sắc mặt tái nhợt.
Giang Tình Tình đứng ở mép giường, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt với ánh mắt đầy chế nhạo: “Giang Tiêu Tiêu, quả nhiên là cô!”
“Tại sao cô lại ở đây?”
Giang Tiêu Tiêu vừa giận dữ vừa kinh ngạc, trong mắt cô là nỗi chán ghét và căm hận khôn cùng.
Giang Tình Tình như đã quen nên không thèm để ý, cô ta cười như một người thắng cuộc: “Tôi và Quân Hạo sắp đính hôn rồi, hôm nay đến đây làm kiểm tra trước khi cưới… có điều tôi không ngờ sẽ gặp được cô ở đây! Giang Tiêu Tiêu ơi là Giang Tiêu Tiêu, cô cũng có ngày hôm nay cơ đấy! Vì tiền mà không tiếc bán rẻ cơ thể mình để sinh con cho người đàn ông khác!”
“Cô im đi”
Giang Tiêu Tiêu tức ứa gan, chộp lấy đồ đạc trên bàn đập vào người Giang Tình Tình.
Dường như cô đã căm hận cô ả này đến tận cùng, đến mức dùng hết sức