Có cảm giác với một cô gái Gặp lại nhau sau năm năm, Giang Tiêu Tiêu vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh.
Nhưng sự thật lại không phải vậy, nỗi oán hận kìm nén sâu trong lòng bao lâu nay bỗng dâng trào, tàn phá đầu óc cô.
Kí ức giống như bộ phim cũ chiếu lại, tiếng thét gào của Giang Tình Tình văng vẳng bên tai cô: “Tao rút ống thở của mẹ mày đói”
“Giang Tiêu Tiêu, tao muốn hủy hoại mày!”
“Ba là của tao, tài sản nhà họ Giang là của tao, anh Quân Hạo cũng là của tao, mày chỉ là kẻ bị nhà họ Giang vứt bỏ mà thôi.. “
Từng câu từng chữ vẫn thiêu đốt trái tim cô như trước.
Giang Tiêu Tiêu đau đầu khủng khiếp, cô không muốn dính dáng đến bọn họ nữa, bất giác xoay người đi thẳng vào phòng nghỉ.
Giang Tình Tình sững người khi liếc thấy bóng dáng quen thuộc kia, sau đó thốt lên: “Vừa rồi là…”
“Hả? Sao vậy?” Lam Quân Hạo đang nói chuyện với Lý Thắng, nghe cô ta nói vậy bèn quay sang hỏi.
Giang Tình Tình lắc đầu, mỉm cười đáp: “Không có gì, chắc là em nhìn nhầm”
Nói thì nói vậy, nhưng cô ta híp mắt lại, trong lòng cô ta biết mình không nhìn nhầm.
Giang Tiêu Tiêu… Dù đối phương có hóa thành tro, cô ta cũng nhận ra!
Tiếng bước chân xa dần.
Giang Tiêu Tiêu đứng trong phòng nghỉ mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, nỗi oán hận trong lòng không thể nào xua tan.
Lúc này, âm báo di động bỗng vang lên.
Giang Tiêu Tiêu mở ra xem, là một tin nhắn thoại.
Cô ấn nút phát, giọng nói non nớt của Tiểu Bảo lập tức vang lên: “Cô Tiêu Tiêu, con và ba đến công ty rồi.”
Giang Tiêu Tiêu rung động, cảm xúc dồn nén trong lòng bỗng tan biến trong nháy mắt như băng tuyết gặp ánh mặt trời.
Cô cong môi cười, cũng trả lời bằng một tin nhắn thoại: “Tốt lắm, Tiểu Bảo phải ngoan ngoãn nghe lời ba nhé!”
Giọng nói dịu dàng ấm áp truyền qua điện thoại khiến một lớn một nhỏ cảm thấy ấm lòng.
Đôi mắt to tròn lấp lánh của Tiểu Bảo bỗng nhìn ba mình với vẻ không vui: “Tối nay con không thể ở nhà cô Tiêu Tiêu thật ạ?”
“Không thể” Cận Tri Thận lạnh nhạt nói: “Lát nữa ông bà nội sẽ tới đón con.”
Tiểu Bảo không từ bỏ, tiếp tục hỏi: “Con có thể mời cô Tiêu Tiêu đến nhà mình chơi không?”
Bàn tay đang lật tài liệu của Cận Tri Thận hơi khựng lại, nói: “Giờ chưa phải lúc thích hợp: Tiểu Bảo lập tức cụt hứng, kiêu ngạo đặt điện thoại xuống, đồng thời “hừ” một tiếng rồi nhanh nhẹn trèo xuống sô pha, lạch bạch chạy ra ngoài: “Con ghét ba nhất, con muốn đi tìm chú út!”
Cận Tri Thận không để ý, để mặc bé chạy đi, nhưng ánh mắt lại từ từ tập trung vào chiếc điện thoại trên sô pha.
Anh thong thả đứng dậy, đi đến cầm điện thoại lên, sau đó phát lại đoạn tin nhắn thoại kia.
Giọng nói mềm mại lọt vào tai bỗng trở thành một kiểu hưởng thụ.
Khóe miệng anh bất giác nhếch lên thành một độ cong vui vẻ, ngón tay linh hoạt ấn mở vòng bạn bè của Giang Tiêu Tiêu.
Trong trang cá nhân của cô chỉ có mấy bài đăng ít ỏi.
Có bài chia sẻ ẩm thực, cũng có khi một mình cô ăn mừng khi mới đi làm; còn có lúc cô một mình đi dạo phố, trông thấy trong tủ kính có một vài thứ đẹp mắt liền bày tỏ rất muốn mua.
Gô gái trong ảnh cười hồn nhiên rạng rỡ, nhưng từ đầu đến cuối lại chỉ có một mình.
Sau khi Cận Tri Thận xem xong liền cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng khó phát hiện.
Anh không phải một người thích dò xét đời tư của người khác.
Nhưng giờ phút này, trong lòng anh bỗng trào dâng sự kích động muốn biết quá khứ của cô.
Cảm giác này chưa từng có!
Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Anh tắt điện thoại, lạnh lùng lên tiếng: “Mời Vào.
Sau đó cửa mở ra, một người đàn ông vô cùng đẹp trai, gọng kính màu vàng, trông có vẻ nữ tính đi vào phòng, vừa mở cửa đã hỏi thẳng vào vấn đề: “Vội vàng gọi tôi tới làm chỉ?”
“Tất nhiên là có việc.”
Cận Tri Thận mời anh ta ngồi, sau đó ấn số nội bộ bảo Cố Niệm mang cà phê tới.
Thẩm Mộ Bạch không hề khách sáo, ngồi phịch xuống sô pha than thở: “Tối qua tôi phải khám cho rất