Quỳ xuống xin lỗi Buổi sáng, Giang Tiêu Tiêu vùi đầu vào công việc, thoắt cái đã quên béng chuyện hồi sáng, cũng không gặp lại Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo.
Cô cứ tưởng hai người họ đã đi rồi.
Buổi trưa, Hạ Lâm gọi cô cùng đi ăn cơm nhưng cô không đi mà vào nhà vệ sinh.
Ai ngờ vừa mới ra ngoài đã trông thấy Giang Tình Tình đứng trước bồn rửa tay dặm phấn.
Giang Tiêu Tiêu ngây người, ánh mắt sa sầm, chậm rãi bước tới rửa tay.
Hai người đứng song song.
Giang Tình Tình nhìn Giang Tiêu Tiêu qua gương, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một độ cong giễu cọt: “Chị gái yêu quý, lại gặp nhau rồi!”
Giang Tiêu Tiêu chẳng thèm liếc nhìn cô ta, như thể không nghe thấy gì.
Giang Tình Tình chẳng mảy may để ý, vẫn nói tiếp: “Năm năm không gặp, không có tin tức gì của chị, em còn tưởng chị đã xảy ra chuyện gì rồi cơ, nhưng không ngờ chị lại trốn trong công ty nhỏ này. Chị… vẫn sống tệ như xưa nhỉ!”
Nói đến đây, cô ta cười mỉa mai.
Trong mắt Giang Tiêu Tiêu tràn ngập vẻ chán ghét: “Đừng xưng hô thân thiết như thế, mẹ tôi chỉ sinh một đứa con, tôi không nhớ khi nào thì bà sinh thêm một đứa con hoang”
Giang Tình Tình vốn đang vênh vang đắc ý, nhưng vừa nghe thấy hai tiếng “con hoang”, sắc mặt cô ta lập tức sa sầm, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Mày nói ai là con hoang?”
“Ai đáp thì là kẻ đó!”
Giang Tiêu Tiêu tắt vòi nước, ngạo mạn vẩy tay, sau đó nhìn thẳng vào cô ta nói: “Giang Tình Tình, mấy năm không gặp mà cô vẫn nhảy lên nhảy xuống như bọ chét khiến người ta chán ghét nhỉ!”
Giang Tình Tình giận đến tái xanh mặt.
Đời này cô ta ghét nhất bị người khác gọi là con hoang.
Mỗi lần nghe thấy hai tiếng này, cô ta đều cảm thấy dường như người ta đang chế giễu mình là con của kẻ thứ ba.
Bây giờ Giang Tiêu Tiêu không chỉ gọi cô †a là con hoang mà nói cô ta là bọ chét!
“Con khốn này, mày có tư cách gì mà nói †ao là con hoang? So với loại đàn bà sinh con hoang rồi tàn nhẫn vứt bỏ như mày thì tao còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”
Giang Tình Tình mắng lời lẽ cay độc, hòng kích thích Giang Tiêu Tiêu bằng mọi cách.
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu bỗng trở nên khó coi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng nói: “Cô lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa xeml”
Giang Tình Tình chẳng sợ, lạnh lùng nói: “Lặp lại một lần nữa thì sao? Chẳng lẽ tao nói sai à? Mày vì tiền mà sinh con cho người ta, đúng là hành vi thấp hèn, không biết xấu hổ! Nhà họ Giang bị mày làm bẽ mặt, chẳng trách ba và anh Quân Hạo.
không cần mày. Nếu mẹ mày biết chuyện này thì nói không chừng bà ta sẽ hận không thể chết quách đi cho xong, đỡ bị mày làm mất mặt…”
Giang Tình Tình càng nói càng hăng, thậm chí cuối cùng còn cười không kiêng nể gì.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy máu trong người đang sôi sục.
Cô không thể nào kìm nén sự bực bội và cơn giận đang đè nén trong lòng được nữa.
Cô vung tay tát Giang Tình Tình thật mạnh.
Bốp!
Tiếng bạt tai mạnh mẽ vang vọng trong nhà vệ sinh.
Giang Tình Tình bị tát lệch mặt, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một dấu tay đỏ bừng, còn hơi sưng lên.
Cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu với vẻ khó tin, dường như không ngờ đối phương sẽ đánh cô ta.
Mãi một lúc sau cô ta mới phản ứng lại, ánh mắt tràn đầy thù hận, khuôn mặt vặn vẹo: “Giang Tiêu Tiêu, mày… mày dám đánh tao!” . Ngôn Tình Sủng
Cô ta vừa dứt lời, Giang Tiêu Tiêu lại dùng sức tát thêm một cái.
“Tôi đánh cô đấy! Giang Tình Tình, tôi có ngày hôm nay đều do cô ban tặng, cô lấy đâu ra mặt mũi mà ra oai ở đây? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi đánh cô là do cô đáng đời!”
Sau khi nói xong, Giang Tiêu Tiêu không nhìn cô ta nữa mà xoay người sải bước rời đi.
Làm sao Giang Tình Tình có thể bỏ qua như vậy được, cô ta rảo bước đuổi theo, hét lên như điên loạn: “Giang Tiêu Tiêu!”
Giang Tiêu Tiêu ngó lơ cô ta.
Ngay sau đó, cô chạm mặt Lam Quân Hạo.
đang đợi bên ngoài.
Người đàn ông này vẫn thanh lịch như trước.
Lúc trông thấy cô, trên mặt anh ta xuất hiện vẻ ngạc nhiên nhưng biến mất rất nhanh, sau đó lại biến sắc khi nhìn thấy dấu tay trên mặt Giang Tình Tình.
“Tình Tình! Em bị làm sao vậy?”
Giang Tình Tình vừa trông thấy Lam Quân Hạo, lập tức che giấu vẻ mặt ác độc, đồng thời tỏ ra yếu đuối đáng thương, khóc lóc kể lể: “Anh Quân Hạo…”
“Mặt em…