Sau khi về nhà, người giúp việc đón lấy hành lý của Tô Uyển Ương, còn cô ta thì kéo lê thân thể mệt mỏi vào phòng khách. Bà Tô mỉm cười dịu dàng, tiến đến hỏi: “Uyển Ương, sao rồi? Lần này ra nước ngoài con và Tri Thận có tiến triển không? Tri Thận đầu rồi? Cậu ta không đưa con về à?”
Tô Uyển Ương hiện đang rất mệt mỏi sau chuyến bay dài, lại cộng thêm chuyện Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu rời đi cùng nhau, cho nên lúc này lời hỏi thăm của bà Tô giống như ngòi nổ làm cảm xúc đè nén trong lòng Tô Uyển Ương bỗng vỡ òa.
Tô Uyển Ương giận đến nỗi đập vỡ mọi thứ trên mặt bàn.
Thật sự là cô ta không chịu nổi nữa, vì Giang Tiêu Tiêu mà Cận Tri Thận bỏ rơi cô ta hết lần này đến khác, cô ta nhất định phải làm cho Giang Tiêu Tiêu biến mất, nhất định phải làm vậy! Tô Uyển Ương điên cuồng gào thét trong lòng.
Bà Tô giật mình, ba Tô cũng khẽ nhíu mày khiển trách: “Con là con gái nhà danh giá, làm vậy còn ra thể thống gì!”
Tô Uyển Ương cũng biết mình hơi kích động, đành sầm mặt ngồi xuống sô pha.
Bà Tô cầm tay cô ta hỏi han: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao con lại tức giận như vậy? Có phải lại mâu thuẫn với Tri Thận không?”
Bà Tô hiểu rõ tính con gái mình, nếu không xảy ra chuyện lớn thì chắc chắn con bé sẽ không giận đến vậy.
Tô Uyển Ương day trán, kể cho ba mẹ nghe mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày ở nước ngoài.
“Ba mẹ, ba mẹ không biết đâu, Tri Thận bỏ rơi con vì Giang Tiêu Tiêu rất nhiều lần rồi. Tối hôm kia anh ấy bỏ con lại bữa tiệc đã đành, bây giờ còn để mặc con về nước một mình.”
Tô Uyển Ương cứ tưởng rằng trong chuyến ra nước ngoài này mình có thể giành lại Cận Tri Thận. Cô ta cố tình tỏ ra mập mờ với Cận Tri Thận trước mặt Tô Uyển Ương, lại lợi dụng Lục Tranh để chia rẽ quan hệ giữa hai người họ.
Lẽ ra mọi chuyện phải nằm trong kế hoạch của mình, nhưng kết quả lại trái ngược, chẳng những Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu không xảy ra mâu thuẫn mà ngược lại tình cảm giữa hai người họ ngày càng tốt.
“Mẹ, từ trước tới giờ con chưa từng thấy Tri Thận như vậy. Khi thấy Giang Tiêu Tiêu ngất ở bữa tiệc, anh ấy vô cùng lo lắng, còn dứt khoát gác lại công việc để ở lại bệnh viện chăm sóc ả để tiện đó cả đêm. Hơn nữa, chẳng biết bây giờ anh ấy đưa cô ta đi đầu rồi.”
Ông bà Tô nghe xong, ánh mắt tối sầm lại.
“Ả đê tiện kia thật thủ đoạn!”
“Mẹ ơi, bây giờ Tri Thận chỉ chú ý đến cô ta thôi, cứ cái đà này…”
Có lẽ mình không thể thể giành lại Cận Tri Thận được! Tô Uyển Ương cũng từng nghĩ đến chuyện từ bỏ nhưng không cam lòng.
Cô ta cố gắng suốt bao nhiêu năm nay vì muốn lấy Cận Tri Thận, sao có thể cam lòng.
Bà Tô hơi chau mày: “Mấy hôm trước mẹ đã tới tìm dì Cận của con nói chuyện, bà ấy nói dường như Tri Thận đã quyết tâm lấy người phụ nữ này rồi, bà ấy là mẹ cũng không xen vào được.”
Tuy bà Cận không thích Giang Tiêu Tiêu nhưng cũng hiểu rõ tính con trai mình nên sẽ không xích mích với con trai vì chuyện này.
Sao nhà họ Tô chịu để cho chàng rể nhà mình đã ngắm nhiều năm bị kẻ khác cướp mất, mà kẻ đó lại là Giang Tiêu Tiêu. Cô ta chẳng có chỗ nào sánh bằng Uyển Ương nhà bọn họ.
Nhưng bây giờ đến cả bà Cận cũng bó tay thì bọn họ làm gì được?
Ông Tô suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Chẳng phải con đang qua lại với người nhà họ Giang sao? Hãy tìm cách moi tin từ bọn họ xem Giang Tiêu Tiêu đã gặp chuyện gì trong một năm mất tích kia.”
“Phải đó! Nhất định là người nhà họ Giang biết chuyện. Một người