Giang Tiêu Tiêu vui chơi thỏa thích trên đảo, sáng hôm sau mới về nước cùng Cận Tri Thận.
Trên chuyến bay về nước, Giang Tiêu Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ cảm thán: “Tiếc quá, lần này Tiểu Bảo không tới.”
Nếu cậu nhóc đi cùng thì còn vui hơn. Nghĩ đến điều này, Giang Tiêu Tiêu hơi tiếc nuối.
Nghe cô nói vậy, Cận Tri Thận đáp lời: “Lần sau tôi đưa thằng bé đi cùng là được.”
Giang Tiêu Tiêu lặng thinh, ánh mắt thay đổi. Lần sau? Lần sau vẫn có thể tới đây ư? Chắc là không thể nhỉ?
Nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Ký ức ấy vẫn khắc ghi trong lòng cô, và cả một Cận Tri Thận hoàn toàn khác biệt nữa.
Sau khi về nước, đầu tiên Giang Tiêu Tiêu tới công ty báo cáo.
Trong văn phòng, Tô San lại khen ngợi Giang Tiêu Tiêu hết lời.
“Tôi đã nhận được tin từ Tổng giám đốc Vu, xem ra anh ta rất hài lòng về cô. Cô làm tốt lắm, hôm nay về nghỉ ngơi đi, mai hẵng đi làm.”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Vâng, cảm ơn Giám đốc Tô.
Sau đó cô ra ngoài văn phòng, rất nhiều đồng nghiệp đến chúc mừng cô đã giành được hạng mục lớn.
Giang Tiêu Tiêu cảm ơn mọi người, sau đó đi toilet, không ngờ lúc đi ra lại chạm mặt Hàn Tĩnh.
Hai người nhìn nhau, Giang Tiêu Tiêu nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm của đối phương, định lờ đi nhưng không ngờ lại bị Hàn Tĩnh chặn đường.
“Giang Tiêu Tiêu, cô có ý gì? Lần này cô lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì mà có thể đàm phán hạng mục thành công thế?” Hàn Tĩnh châm chọc.
Mặc dù Tô San đã nói Giang Tiêu Tiêu thức đêm làm kế hoạch, bị bệnh vẫn đi dự tiệc nhưng Hàn Tĩnh không tin cô có thể giành được hạng mục bằng thực lực của bản thân. Mình mất một tháng cũng không giải quyết được sếp Vu thì sao Giang Tiêu Tiêu làm được.
“Nghe nói cô còn ngất xỉu ở bữa tiệc? Giang Tiêu Tiêu, cô giỏi lắm, còn biết giả bệnh để được thương xót, có phải Tổng giám đốc Vu đưa cô đi bệnh viện không? Sau đó xảy ra chuyện gì? Dạy tôi với! Để tôi học hỏi cách cô dụ dỗ sếp Vu đồng ý ký hợp đồng được không?”
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu tối sầm, cô chỉ nghĩ Hàn Tĩnh đang ghen tỵ nên định phớt lờ đối phương nhưng người đang chặn trước cô lại không chịu buông tha.
“Tại sao cô không nói gì? Giang Tiêu Tiêu, thể lực của sếp Vu thế nào? Ông ta đã lớn tuổi, chắc là không bằng chủ tịch Lục và chủ tịch Cận đâu nhỉ? Ô, không đúng, tôi nói cái gì thế này, làm gì có chuyện chủ tịch Cận để ý hạng người như cô.”
Hàn Tĩnh vừa dứt lời đã bị ăn tát, mặt lập tức đau rát. Cô ta che mặt, trợn mắt trừng Giang Tiêu Tiêu.
“Giang Tiêu Tiêu, cô dám đánh tôi!”
Giang Tiêu Tiêu hờ hững lên tiếng: “Bản thân không làm tốt thì thôi, còn suy nghĩ xấu xa như vậy. Đừng để việc này xảy ra lần nữa, không thì đừng trách tôi độc ác.”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu rời đi. Trước giờ cô vẫn luôn tốt tính, nhưng ai chả có lúc nóng nảy, Hàn Tĩnh nói năng quá đáng như vậy thì làm cô nhẫn nhịn được.
Hàn Tĩnh giận dữ giậm chân bình bịch, hét lên sau lưng cô: “Giang Tiêu Tiêu, cô không sợ tôi tố cáo với Giám đốc Tô sao? Cô có muốn giao lưu với đồng nghiệp nữa không hả?”
Giang Tiêu Tiêu mặc kệ, cất bước ra khỏi công ty.
Cuối cùng Hàn Tĩnh đi tìm Tô San mách lẻo, cô ta che mặt trông cực kỳ ấm ức.
“Giám đốc Tô, Giang Tiêu Tiêu vênh váo quá chừng! Tôi chỉ nói vài câu thôi mà cô ta thắng tay đánh tôi. Giám đốc Tô, mặt tôi sưng lên rồi đây này, cô nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi!”
Tô San hơi nhíu mày: “Tiêu Tiêu đánh ư? Hàn Tĩnh, cô nói điều gì quá đáng đúng không? Tính