Cận Tri Thận quan sát Giang Tiêu Tiêu, sắc mặt cô tái nhợt, dáng vẻ hốc hác, không hiểu sao mới vài ngày không gặp mà anh cảm giác cô gầy đi nhiều.
Nghe Cận Tri Thận nói mình gọi điện cho anh, Giang Tiêu Tiêu sững sờ, bấy giờ cô mới nhận ra mình gọi nhầm số, rõ ràng cô muốn gọi cho Từ Na ai ngờ lại thành gọi cho anh…
Bầu không khí vốn hãy còn hơi gượng gạo, Giang Tiêu Tiêu định bảo Cận Tri Thận trở về, cô không muốn làm phiền anh, thế nhưng dạ dày quặn đau từng cơn khiến cô cau mày, sau đó cô đã bị anh bế lên.
“Cận Tri Thận, anh thả tôi xuống!” Giang Tiêu Tiêu bị bất ngờ bèn lên tiếng theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích.” Cận Tri Thận nói, sau đó anh ôm Giang Tiêu Tiêu xuống tầng để đi bệnh viện.
Giang Tiêu Tiêu thử giãy giụa một lần rồi cũng không động đậy nữa, bởi vì cô thật sự đau đến mức không chịu nổi rồi.
Cô thở dài, nghĩ, vậy làm phiền anh ấy một lần cuối cùng đi!
Trên đường đi, trong xe rất yên tĩnh, để cho đối phương nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình khiến Giang Tiêu Tiêu không kìm lòng được mà cảm thấy khổ sở, đồng thời cô cũng ảo não không thôi, tại sao cô không nhìn đúng tên rồi hãy gọi điện thoại chứ?
“Đau lắm à?” Cận Tri Thận hỏi.
Giang Tiêu Tiêu gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm.
Ô tô rất nhanh đã đến bệnh viện gần đó, bác sĩ kiểm tra cho Giang Tiêu Tiêu một lần rồi nói: “Là bệnh viêm dạ dày tái phát, nguyên nhân là do ăn uống không hợp lý.”
Giang Tiêu Tiêu đã bị bệnh đau da dày từ mấy năm trước, nhưng mấy năm nay đều ăn cơm đúng giờ nên điều dưỡng tốt hơn rồi, chẳng qua mấy ngày trước…
Khi nghe được mấy chữ ăn uống không hợp lý, Cận Tri Thận khẽ cau mày, mấy ngày nay cô đang làm gì vậy? Sao lại biến thành dáng vẻ này rồi?
Bác sĩ từ từ làm giảm cơn đau cho Giang Tiêu Tiêu rồi nói tiếp: “Cô phải ăn ba bữa đúng giờ, nhớ kỹ trong khoảng thời gian này không được ăn thức ăn có tính kích thích, tôi kê đơn thuốc nhớ phải uống đúng lúc, sau đó điều dưỡng cẩn thận vài ngày là được.”
Cận Tri Thận nói cảm ơn bác sĩ, bác sĩ lại dặn dò vài câu rồi ra khỏi phòng bệnh.
Giang Tiêu Tiêu đã tỉnh táo lại, chẳng qua sắc mặt cô vẫn còn hơi tái, cô nhìn Cận Tri Thận và nói: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, muộn thế này rồi mà, đúng là làm phiền anh quá.”
Giọng điệu của cô hết sức bình tĩnh, nghe có vẻ khách sáo.
Cận Tri Thận đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu, anh nói: “Mới mấy ngày không gặp sao em lại lạnh nhạt như vậy?”
“Đâu có.” Giang Tiêu Tiêu nói, anh mắt cô cất giấu sự chột dạ, cô cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của Cận Tri Thận.
“Vậy ư? Thế thì vì sao em không chủ động liên hệ với tôi?” Cận Tri Thận khom lưng, hai tay anh chống trên giường rồi nói tiếp: “Lần này là vì gọi nhầm số. Lẽ nào đối với em tôi là người có cũng được không có cũng không sao ư?”
Trong cuộc gọi ban nãy, Giang Tiêu Tiêu gọi tên Từ Na, cô không tìm anh, trái lại còn trốn tránh anh, thậm chí khi anh đến nhà cô, cô còn muốn đuổi anh đi.
Giang Tiêu Tiêu rủ mắt, những lời chất vấn trầm thấp vang lên bên tai làm cô cảm thấy hoảng loạn, nhưng cô vẫn mím môi, rồi trả lời với vẻ lạnh nhạt: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
“Thật sự là tôi nghĩ nhiều ư? Vậy vì sao em lại đi xem mắt?” Cận Tri Thận hỏi.
Vốn dĩ anh không định nhắc đến chuyện đó, nhưng trong khoảnh khắc này anh muốn Giang Tiêu Tiêu cho mình một lời giải thích tại sao cô đi xem mắt, tại sao lại đẩy anh ra xa? Chẳng lẽ đối với cô anh chỉ là một người có hay không cũng chẳng sao thật ư?
Nghe Cận Tri Thận hỏi vậy, lòng Giang Tiêu Tiêu chùng xuống, cô còn tưởng mình hành động rất kín đáo, thì ra anh đã biết cả rồi.
Những ngày qua anh ấy không đến tìm mình cũng vì chuyện này ư?
Giang Tiêu Tiêu bỗng cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, cô nói với giọng điệu lạnh lùng: “Đây là việc riêng của tôi.”
“Ha, việc riêng, Giang Tiêu Tiêu,