“Dù bận đến đâu thì cũng phải chú ý thời gian, em cũng đừng cố quá để rồi hủy hoại sức khỏe của mình, vẫn chưa ăn tối phải không?” Những lời hỏi han ân cần của Lục Tranh vang lên từ đầu dây bên kia.
“Vâng… em biết mà, cảm ơn anh, em làm xong nốt sẽ đi về ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tiêu Tiêu tăng tốc độ giải quyết hết các vấn đề trong phương án thiết kế.
Sắp đến mười một giờ, bấy giờ Giang Tiêu Tiêu mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Có lẽ vì bận rộn cả một ngày cộng thêm việc chưa ăn tối nên cô cảm thấy mặt mày xây xẩm, cả người cứ khó chịu.
Lúc xuống tầng, một chiếc xe màu đen đỗ ngoài cửa công ty, một người đàn ông mặt com lê đen tựa vào cửa xe. Ánh đèn mờ mờ rọi xuống, người đàn ông đó đưa lưng về phía Giang Tiêu Tiêu nên cô không thấy rõ mặt đối phương.
Bởi vì vóc dáng tương tự Cận Tri Thận nên trong khoảnh khắc cô tưởng là anh đến đây.
Lại gần thì Giang Tiêu Tiêu mới phát hiện là Lục Tranh.
Không hiểu sao cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng Giang Tiêu Tiêu, cô không nhịn được mà tự trách bản thân tại sao vẫn chưa buông bỏ được người đàn ông ấy.
Lục Tranh không nhận ra sự khác thường của Giang Tiêu Tiêu, anh ấy nói: “Đã gần mười một giờ đêm rồi, dù em có bận thì cũng không thể bận đến mức này được, lại còn không biết quý trọng sức khỏe của mình. Anh mang cho em một chút thức ăn, em ăn trước đi.”
Lục Tranh mắng Giang Tiêu Tiêu rồi mới đưa thức ăn ra.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: Cảm ơn anh, nhưng mà anh không cần đến tận nơi thế này đâu, em bận xong thì sẽ về nhà ăn ngay mà.”
Đã muộn thế này rồi mà Lục Tranh vẫn đến đưa cơm cho cô, anh ấy đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại không thể cho anh ấy bất kỳ sự hồi đáp nào, điều này làm cô cảm thấy rất áp lực.
Lục Tranh biết Giang Tiêu Tiêu đang suy nghĩ gì, vì vậy anh ấy nói: “Cũng không phải anh cố tình đến đây mà là tiện đường về nhà thôi, anh biết em tham công tiếc việc, nhất định sẽ không tan ca sớm, cho nên anh mang theo cả thức ăn tới.”
Thật ra Lục Tranh chỉ muốn kiếm cớ để đối tốt với cô, để được gặp cô thôi, khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh ấy không kìm được mà cảm thấy đau lòng.
Giang Tiêu Tiêu gật đầu rồi lại nói cảm ơn anh ấy.
Hai người bọn họ tìm một chỗ bên đường ngồi xuống ăn.
Lục Tranh đã ăn rồi nên anh ngồi bên cạnh nhìn Giang Tiêu Tiêu.
“Mới có mấy ngày mà em xem em gầy chưa kìa, có phải ngày nào em bận đến mức toàn ăn tối vào giờ này không?”
Giang Tiêu Tiêu phì cười, cảm thấy đàn anh nói quá lên rồi, cô gầy là gầy thế nào được chứ.
“Anh à, em chỉ bận rộn chút thôi chứ vẫn ăn cơm đúng giờ mà, chẳng qua tối nay bận quá nên quên mất.”
Lục Tranh tỏ vẻ không tin, dù sao anh ấy quá hiểu tính nết của Giang Tiêu Tiêu, cô nhóc ngốc nghếch này vẫn giống hệt như trước kia. Anh ấy vẫn nhớ hồi còn học đại học, trước mỗi đợt thi Giang Tiêu Tiêu đều ôn tập đến bỏ ăn bỏ ngủ, khi đó anh ấy thường mang đồ ăn cho cô, không ngờ bây giờ đi làm rồi mà cô vẫn như ngày trước, cũng không biết yêu quý cơ thể của mình hơn.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy xấu hổ, thật ra mấy ngày nay cô thường quên ăn cơm, hôm nay lại còn bận đến tận bây giờ, hiện tại dạ dày cô đã hơi khó chịu rồi.
Lúc này cô uống một ngụm canh nóng không những không cảm thấy dễ chịu mà trái lại còn khó chịu hơn.
Giang Tiêu Tiêu sợ Lục Tranh lo lắng, để tránh bị phát hiện cô vẫn ăn vài miếng rồi mới thôi.
“Anh này, để em mang về ăn đi.”
Lục Tranh thấy Giang Tiêu Tiêu quả thật là mệt rồi, đành phải đưa cô về nhà.
Ô tô đến trước tòa nhà, sau khi xuống xe, Giang Tiêu Tiêu nói: “Cảm ơn