Cận Tri Thận mim cười, bình tĩnh nói: “Sao vậy được? Anh uống khỏe lắm mà, tiếp tục đi. Không uống chính là không nể mặt tôi” Tuy Cận Tri Thận đang mim cười nhưng ai cũng nhận ra được sự âm u trong lời nói của anh, mọi người xung quanh nhìn chủ tịch Lưu với ánh mắt thương hai, nhưng không người nào dám đứng ra nói gì.
Chủ tịch Lưu âm thầm kêu khổ, ông ta lờ mờ cảm thấy câu này có vẻ quen tai, giây lát sau ông ta nhớ ra hình như vừa nãy mình cũng nói như thế với Giang Tiêu Tiêu. Chẳng lẽ chủ tịch Cận cố ý chuốc rượu mình cũng vì cô ta?
Nghĩ đến nguyên nhân này, chủ tịch Lưu cảm thấy cực kỳ hối hận, đang yên đang lành đi trêu chọc Giang Tiêu Tiêu làm gì không biết.
Trong nhà vệ sinh, Giang Tiêu Tiêu chạy ra ngoài không chỉ vì chủ tịch Lưu mà hơn hết còn là vì Cận Tri Thận.
Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này là Giang Tiêu Tiêu đều trở nên hoảng loạn, cô cổ gắng an ủi bản thân: Giang Tiêu Tiêu, mày đến đây vì công việc, đừng suy nghĩ lung tung nữa,
Cô ổn định lại cảm xúc của mình rồi trở lại bữa tiệc.
Khi đi vào trong, Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy mọi người đang thay phiên kính rượu chủ tịch Lưu, trong mắt cô không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Từ Na kéo cô sang bên cạnh và thuật lại chuyện vừa xảy ra trong bữa tiệc.
“Chị Tiêu Tiêu, chủ tịch Cận làm như thể chắc chắn là vì chị rồi, chậc chậc, chủ tịch Lưu này cũng thảm thật, nhìn trúng ai không được lại cứ cố tình nhắm vào chị. Cũng không biết người này uống bao nhiêu rượu rồi, giờ vẫn còn uống tiếp, em nhìn cũng thấy khó chịu giùm”
Nghe Từ Na kể xong, Giang Tiêu Tiêu tỏ ra hết sức kinh ngạc, cô không kìm lòng được mà liếc nhìn Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, anh chủ ý thấy Giang Tiêu Tiêu đã trở lại nhưng cũng không nhìn cô, trái lại sắc mặt của Tô Uyển Ương đứng bên cạnh cực kỳ âm u.
Để trút giận cho Giang Tiêu Tiêu, ngay cả việc như thể mà Cận Tri Thận cũng làm được, Tô Uyển Ương siết chặt ngón tay, trong lòng ghen ty muốn chết.
Cuối cùng chủ tịch Lưu uống say như heo chết, trực tiếp bị nâng ra ngoài, với tình trạng này ngày mai ông ta cũng khó bò dậy nổi, thế thì bây giờ làm sao bàn chuyện hợp tác với Giang Tiêu Tiêu được.
Cứ thế đơn hàng này thất bại, Giang Tiêu Tiêu nhìn Cận Tri Thận một cái rồi không ở lại trong phòng nữa mà ra về với Từ Na.
Giang Tiêu Tiêu vừa rời đi, Cận Tri Thận cũng không có hứng thú ở lại bữa tiệc nữa nên cũng đi luôn, tất nhiên Tô Uyển Ương cũng về cùng. Sau khi đi ra ngoài câu lạc bộ, cô ta nói: “Tri Thận, anh không bàn chuyện hợp tác nữa à?”
Hiển nhiên Tô Uyển Ương biết tại sao Cận Tri Thận lại đi ngay lúc này, bởi vì Giang Tiêu Tiêu, một lần nữa anh lại tạm gác công việc.
“Không, cô đi về trước đi” Cận Tri Thận nói.
Mãi mới có cơ hội đi ra ngoài với Cận Tri Thận một chuyến thì làm sao Tô Uyên Ương cam tâm rời đi được? Nghĩ đến khung cảnh vừa rồi, cô ta kéo tay anh và không kìm được mà nói: “Anh quan tâm Giang Tiêu Tiêu đến mức ấy ư? Tri Thận, cô ta không hề muốn để ý đến anh, một người phụ nữ như cô ta không đáng để anh đối xử như vậy”
Tô Uyên Ương thật sự không biết Giang Tiêu Tiêu có gì tốt, cô đã đi xem mắt với người đàn ông khác rồi mà Cận Tri Thận vẫn muốn bảo vệ cô.
Cận Tri Thận sầm mặt, anh nhìn Tô Uyên Ương với ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Cô bớt xen vào chuyện của tôi đi.”
Nói xong, anh dứt khoát hất tay Tô Uyển Ương ra, đi luôn.
Tô Uyển Ương đứng tại chỗ, cô ta cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Tại sao? Tại sao Cận Tri Thận không nhìn thấy mặt tốt của mình?
Ngay cả đưa mình về thôi mà anh ấy cũng không chịu ư? Anh ấy đi vội như vậy lẽ nào là muốn đi tìm Giang Tiêu Tiêu sao? Tô Uyển Ương ghen ty đến phát điên
Cô ta nghĩ thầm, sớm muộn cũng có ngày cô ta nói