Ở một bên khác, sau khi Cận Tri Thận trở về nhà, Cận Tri Dực đang chơi game với Tiểu Bảo, thấy anh mình về thì lên tiếng chào hỏi.
“Anh, anh về rồi à.”
Cận Tri Thận làm lơ, anh cởi áo khoác ném sang bên cạnh, trò chơi vừa hay kết thúc, Cận Tri Dực ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện sắc mặt anh rất khó coi.
Tiểu Bảo cũng nhận ra điều khác thường, hai chú cháu nhìn nhau, cuối cùng Cận Tri Dực hỏi: “Anh, anh sao thế? Tiệc rượu không thuận lợi à?”
Khách hàng nào to gan đắc tội anh trai anh ta thế???
Cận Tri Dực cảm thấy hết sức khó hiểu, sau đó anh ta nghe thấy Cận Tri Thận chất vấn mình: “Có phải chú bảo Tô San giao cho Giang Tiêu Tiêu rất nhiều việc không?”
Ban đầu Cận Tri Thận đã thấy kỳ lạ, đang yên đang lành sao Giang Tiêu Tiêu lại bận rộn đến mức ngã bệnh, bây giờ anh nghĩ ra rồi, quả nhiên Cận Tri Dực gật đầu.
“Đúng vậy. Như thế thì chị dâu không có thời gian đi xem mắt rồi.”
“Ai bảo chú xen vào việc của người khác.” Ngữ khí của Cận Tri Thận cực kỳ âm u.
Nếu không phải tối qua anh không xuất hiện thì khi Giang Tiêu Tiêu bị viêm dạ dày mà Từ Na không nghe điện thoại, một mình cô nên làm gì?
Còn cả chủ tịch Lưu hôm nay nữa, nếu anh không tham dự bữa tiệc thì không biết ông ta sẽ làm gì Giang Tiêu Tiêu. Mỗi một việc như thế, Cận Tri Thận không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Vốn dĩ Cận Tri Dực định tranh công, nhưng vừa thấy vẻ mặt anh mình trông đáng sợ như thế, không thể làm gì khác hơn là dò hỏi một cách cẩn thận: “Anh, có vấn đề gì à?”
Chẳng lẽ anh của anh ta muốn để chị dâu đi xem mắt? Không thể nào!
Tiểu Bảo ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn hai người lớn, bé chớp chớp mắt muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Thật ra Cận Tri Thận chỉ muốn trút giận mà thôi, anh cảm thấy khó chịu, nhưng rồi anh nghĩ dù xuất hiện cũng chẳng có tác dụng gì, dẫu sao cũng sẽ có đàn ông khác tiếp xúc Giang Tiêu Tiêu.
Anh mím môi, cuối cùng không nói gì cả.
Cận Tri Dực nhìn sắc mặt âm u của anh trai mình cũng sợ chết khiếp. bèn nhận lỗi ngay lập tức.
“Anh à, em đã dặn Tô San giảm bớt lượng công việc cho chị dâu rồi, tuyệt đối sẽ không làm chị dâu mệt mỏi quá độ đâu.”
Đã mệt đến mức đổ bệnh rồi, Cận Tri Thận thầm nghĩ, cuối cùng anh thở dài, nói: “Sắp xếp cho cô ấy khách hàng đáng tin một chút, tuyệt đối không được có loại khách hàng định giở trò đồi bại với cô ấy.”
“Ok, em biết rồi.”
Cận Tri Dực vỗ ngực bảo đảm, anh ta cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Lẽ nào hôm nay anh của anh ta đi dự tiệc xã giao thấy chị dâu đi gặp khách hàng, mà khách hàng này có ý đồ xấu với chị dâu?
Tên nào to gan thế!
Cận Tri Thận đã lên tầng, Cận Tri Dực nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến chuyện vừa rồi vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Anh ta nghĩ sau này cứ giao cho chị dâu khách hàng nữ đi thôi.
Tiểu Bảo chớp mắt, bé ngơ ngác hỏi: “Chú ơi, ba làm sao vậy ạ?”
Cận Tri Dực lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Tiểu Bảo thở dài: “Chú à khi nào cháu mới có thể đi gặp cô Tiêu Tiêu ạ? Chẳng phải chú vừa mới đăng bài à? Cô Tiêu Tiêu không thấy được ư? Có phải cô ấy không thích cháu nữa rồi không?”
Mấy ngày nay Tiêu Bảo cực kỳ buồn rầu, bé nhớ cái ôm của cô Tiêu Tiêu, nhớ đồ ăn mà cô Tiêu Tiêu làm, tóm lại là bé nhớ cô Tiêu Tiêu.
“Cưng à, vấn đề này cháu phải đi hỏi ba cháu ấy.”
Hỏi ba ư? Tiểu Bảo lắc đầu, nghĩ đến dáng vẻ như sắp phát nổ của ba bé khi nãy, hai chú cháu đều không dám đi chọc!
Tiểu Bảo thờ dài thườn thượt, ba và cô Tiêu Tiêu giận dỗi nhau thì cũng thôi, tại sao bé cũng không được đi gặp cô Tiêu Tiêu chứ? Bé có