Trong bữa tiệc, vô số khách khứa đang chúc mừng ông cụ Tần.
Cận Tri Thận và ba mẹ, Cận Tri Dực cùng với Tiểu Bảo cũng đi theo bên cạnh ông cụ, Tần Mộ Lan quan sát bữa tiệc một lượt rồi khen ngợi: “Ba à, ba tìm ai thiết kế tiệc mừng thọ thế? Đúng là đẹp quá!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Con cũng thấy đẹp lắm.” Cận Tri Dực cũng tán thưởng.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn nghĩ: Nếu để chị dâu thiết kế chắc chắn sẽ còn tốt hơn.
Ông cụ Tần nghe vậy thì cười to.
“Lát nữa các con sẽ biết.”
Sau đó người nhà họ Tô đến, Tô Uyển Ương ăn diện xinh đẹp rạng rỡ giống như một nàng công chúa, thoạt nhìn ưu nhã đoan trang.
Tô Uyển Ương đi cùng ba mẹ đến đây, sau khi hai nhà chào hỏi xong, cô ta nói: “Ông Tần, nhân ngày sinh nhật chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
“Cảm ơn Uyển Ương, mấy năm không gặp cháu càng ngày càng xinh đẹp.” Ông cụ cười nói.
Tô Uyển Uong mỉm cười, rồi nói với vẻ đoan trang: “Ông cũng thể ạ, nhiều năm không gặp ông vẫn còn trẻ trung quá ạ.”
“Con bé này, vẫn khéo miệng lắm.”
Được khen như thế Ông cụ Tần cười to, hai nhà trò chuyện với nhau một lúc, Tô Uyển Ương còn đứng bên cạnh giúp đỡ chào hỏi khách khứa.
Tần Mộ Lan thấy thế thì vui lắm, bà kéo tay ông cụ Tần và nói: “Ba à, con đã nói rồi mà, Uyển Ương hiểu chuyện lắm, nhất định là rất xứng đôi với Tri Thận, thật là đáng tiếc.”
Tần Mộ Lan nghĩ đến việc Cận Tri Thận không muốn kết hôn với Tô Uyển Ương mà lại chọn Giang Tiêu Tiêu thì cảm thấy rất tiếc nuối, bà không kìm được mà thở dài.
Quả thật ông cụ Tô cũng rất thích Tô Uyển Ương, nhưng ông cụ cũng tôn trọng sự lựa chọn của cháu mình, ông cụ nghe con gái nói vậy thì sực nhớ ra, bèn hỏi Cận Tri Thận: “Cháu nói là hôm nay muốn dẫn cô gái mà cháu thích đến gặp ông mà, con bé chưa đến à?”
“Ông ngoại, cô ấy có việc bận nên không đến được ạ.” Cận Tri Thận trả lời.
Nghe vậy, ông cụ Tân khẽ cau mày nhưng cũng không nói gì.
Ở phía bên kia, Giang Tiêu Tiêu đi đến nơi tổ chức bữa tiệc, vừa đến khách sạn thì dừng lại. Cô cũng không mang món quà gì quá quý trọng mà chỉ là một bức tranh cổ mua được từ một tiệm bán đồ cổ, dù sao thứ quá đắt thì cô cũng không mua nổi, nhưng cô tin ông cụ Tần sẽ không để ý đến vấn đề này, quan trọng là tấm lòng.
Sau khi đi lên tầng, Giang Tiêu Tiêu bị nhân viên phục vụ ở cửa ngăn lại.
“Xin lỗi, thưa cô, xin cô hãy lấy thiệp mời của cô ra a.”
Giang Tiêu Tiêu không có thiệp mời nên nói luôn với đối phương: “Ông cụ Tần mới tôi đến, xin lỗi nhưng có thể nhờ anh đi thông báo với ông ấy một tiếng được không?”
Nhân viên phục vụ nhíu mày, có thể được ông cụ Tần mới đến chắc chắn không phải là người bình thường, vì thế anh ta nhanh chóng đi vào thông báo.
Ông cụ Tần đang tiếp đãi khách khứa thì nhân viên phục vụ đi đến và nói: “Thưa ông Tần, có một cô gái không có thiệp mời nhưng cô ấy nói là ông mời cô ấy đến, bây giờ đang ở cửa.” . ngôn tình sủng
Ông cụ Tần nghe thế thì biết ngay là Giang Tiêu Tiêu đã đến, ông cụ tỏ ra hết sức vui vẻ.
“Mau mời vào.”
Tần Mộ Lan đứng bên cạnh hỏi ông cụ với vẻ khó hiểu: “Ba, ai thế ạ?”
“Vừa rồi con hỏi là ai thiết kế tiệc mừng thọ cho ba phải không? Người ta đến rồi đấy.”
Nói rồi ông cụ Tần chào hỏi khách khứa trước mặt rồi đích thân đi ra tiếp đón.
Mọi người thấy thế cũng đi theo ông cụ với vẻ nghi hoặc, Cận Tri Dực còn lẩm bẩm: “Người nào mà giỏi thế nhỉ?”
Có thể khiến ông cụ đích thân ra đón như vậy, mọi người