Một lát sau, Giang Tiêu Tiêu bình tĩnh lại, cũng không khóc nữa.
Cận Tri Thận thở dài, thật sự bó tay với cô, nhưng anh vẫn nhấn mạnh lần nữa: “Tôi và Uyển Ương thật sự không có quan hệ gì cả, cũng không hề có việc tôi cùng cô ấy đi khám thai, lần trước ở bệnh viện là vì chị họ của cô ấy sinh non nên tôi đưa cô ấy đến đó.”
Anh không ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến mức bị Giang Tiêu Tiêu bắt gặp, anh thích cô như vậy thì làm sao có thể sinh con với người khác…
Giang Tiêu Tiêu không trả lời mà chỉ nói bằng giọng lạnh nhạt: “Trở lại thôi, chúng ta ra ngoài lâu lắm rồi.”
Cận Tri Thận mím môi, còn định nói gì nữa nhưng Giang Tiêu Tiêu đã đi trước, cuối cùng anh cũng không mở miệng nữa mà đuổi theo cô.
Tiểu Bảo thấy hai người họ trở lại thì chạy đến, bé nhìn thấy mắt Giang Tiêu Tiêu đỏ hoe, bèn hỏi cô: “Cô Tiêu Tiêu cô sao thế ạ? Có phải ba lại bắt nạt cô không?”
Vừa nói Tiểu Bảo vừa nhìn ba mình với vẻ mặt đề phòng, nếu ba bắt nạt cô Tiêu Tiêu thì phải sao đây… Bé không đánh lại ba để trả thù cho cô Tiêu Tiêu được, à… đúng rồi, đi mách cụ ngoại.
“Không phải.” Giang Tiêu Tiêu lắc đầu.
Tiểu Bảo nhìn chằm chằm cô đầy nghi ngờ.
Cận Tri Dực đứng bên cạnh nhìn hai người bọn họ với ánh mắt ám muội, anh ta mỉm cười và nói: “Xem ra không phải bị bắt nạt, nhất định là đi ân ái với nhau rồi, môi cũng sưng lên rồi kìa.”
Chậc chậc, anh trai anh ta lợi hợi thật, trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ mà cũng có thể kéo chị dâu ra ngoài làm việc này.
Giang Tiêu Tiêu nghe anh ta nói thế thì xấu hổ không thôi.
Cận Tri Thận đằng hắng một tiếng rồi liếc xéo em trai nhà mình một cái, bấy giờ Cận Tri Dực mới ngừng cười ám muội.
Đúng lúc này một giọng nói đầy chế nhạo vang lên.
“Có vài người đúng là không biết xấu hổ, đến bây giờ vẫn còn quấn lấy cậu Cận không chịu buông tay, chơi trò lạt mềm buộc chặt thuần thục quá mà.”
Cơ thể Giang Tiêu Tiêu cứng đờ, cô xoay người lại thì thấy Giang Tiêu Tiêu và Lam Quân Hạo mặc lễ phục xuất hiện ở đây.
Tại sao bọn họ cũng đến tham gia bữa tiệc này? Trong mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Không biết vì sao trong lòng Giang Tiêu Tiêu bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, cô nhìn hai người kia, bàn tay buông thống bên hông bất giác siết chặt, cô mím môi không nói gì.
Cận Tri Thận nhíu mày nhìn hai người bọn họ, Cận Tri Thận ra mặt hỏi: “Hai người vào bằng cách nào? Nhà họ Tần có mời hai người à?”
Theo sự hiểu biết của anh ta, nhà họ Tần không hề tiếp xúc với người nhà họ Lam và nhà họ Giang, tại sao hai người này lại xuất hiện ở bữa tiệc? Bọn họ muốn làm gì?
Giang Tình Tình nói: “Lần này chúng tôi cũng có thiệp mời.”
“Thật vậy ư? Dù vậy thì bữa tiệc này cũng không hoan nghênh hai người, lập tức ra ngoài cho tôi.”
“Cậu hai, cậu khoan hãy nóng giận, chúng tôi đến đây hôm nay không phải để gây sự, chẳng qua cảm thấy chướng mắt nên muốn nói cho các anh biết vài chuyện, hy vọng các anh không bị con khốn Giang Tiêu Tiêu này lừa gạt thôi.”
“Tôi không muốn nghe.” Cận Tri Dực tỏ ra khinh thường.
Người nhà họ Giang và người nhà họ Giang luôn luôn nhằm vào chị dâu, không biết lần này bọn họ lại nghĩ ra mưu kế gì.
Giang Tình Tình khoanh tay, mỉm cười nói: “Anh không muốn nghe cũng không sao, nhưng mà tôi cảm thấy có lẽ chủ tịch Cận sẽ muốn nghe đấy, hoặc là bà Cận chẳng hạn..”
Vừa khéo Tần Mộ Lan và ông cụ Tần cũng ở gần đó, nghe thấy tiếng nói chuyện thì mấy người bọn họ đi đến.
Tần Mộ Lan quan sát Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo rồi hỏi: “Cô có ý gì?”
Giang Tình Tình mỉm cười, nhìn Giang Tiêu Tiêu rồi nói với giọng châm chọc: “Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là cô chị tốt đẹp của tôi cũng không thuần khiết như vẻ bề ngoài đâu, cô ta lén lút làm chút chuyện mà mọi người không biết được đâu”
Mục đích Giang Tiêu Tiêu đến bữa tiệc lần này chính là để vạch trần bộ mặt thật của Giang Tiêu Tiêu, cô ta phải nói