Giang Tiêu Tiêu cảm giác như mình sắp sụp đổ, chính người nhà họ Giang và người nhà họ Lam ép cô đi lên con đường này, tại sao bây giờ vẫn không chịu buông tha cho cô?
Nhớ lại cảnh ngộ mấy năm trước, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy thế giới của mình dần trở nên tối tăm, cảm giác bất lực và đau khổ sáu năm trước lại ập đến một lần nữa.
Cơ thể cô trở nên lạnh toát, Giang Tiêu Tiêu oán hận, hận người nhà họ Giang không chịu buông tha cho mình, hận Giang Tình Tình bày ra dáng vẻ đắc ý như thế kia.
Lam Quân Hạo trách cứ Giang Tình Tình: “Em muốn làm to chuyện lên thật à?”
Bây giờ người nhà họ Cận và người nhà Tần đều có mặt ở đây, nếu sơ ý một chút có khi đắc tội cả hai nhà này, đến lúc đó Giang thị và Lam thị phải làm sao..
“Có gì mà không được? Vì sao cô ta cũng đã cắt đứt quan hệ với người nhà rồi mà.”
Tần Mộ Lan nhìn hai người bọn họ muốn hỏi cho ra nhẽ: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Hai người đã làm bữa tiệc thành ra thế này, nếu hôm nay không nói rõ ràng thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Tô Uyển Ương đứng một bên yên lặng quan sát tình cảnh trước mắt, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Giang Tiêu Tiêu, cô ta khẽ mỉm cười.
Nói đi, mau nói ra đi!
Nói ra rồi thì Giang Tiêu Tiêu sẽ bị loại bỏ hoàn toàn.
Cận Tri Thận là của cô ta, chỉ có thể là của cô ta.
Giang Tình Tình cười gằn, cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu và nói: “Chủ tịch Cận, bà Cận, để tôi nói cho mấy người hay. Chị tôi ấy à, năm xưa vì một chút tiền mà đã dùng bản thân..”
Còn chưa nói hết thì Giang Tiêu Tiêu đã tát cô ta một cái, cái tát này cô gần như dùng hết sức lực của mình.
Nếu năm đó không phải bị buộc đến bước đường cùng thì cô sẽ không làm ra chuyện như vậy? Chuyện ấy là vết sẹo của cô, tại sao nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn muốn vạch trần vết sẹo ấy? Tại sao? Tại sao?
Nhớ đến đứa bé ấy, nhớ đến bất hạnh trong khoảng thời gian đó, đầu óc Giang Tiêu Tiêu trở nên hỗn loạn tựa như bị ma nhập, đồng thời cơ thể cũng như mất khống chế.
Cô nghĩ, hay là kéo Giang Tình Tình chết cùng đi!
Vậy thì hết thảy mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Cô cũng không cần phải chịu đựng những đau đớn này nữa.
Giang Tiêu Tiêu giống như phát điên, tát xong thì bóp cổ Giang Tình Tình.
Giang Tình Tình bị đánh thì chết sững tại chỗ, trên mặt đau rát, nhưng cô ta chưa kịp làm gì khác thì Giang Tiêu Tiêu đã xông lên, giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên bên tai cô ta.
“Giang Tình Tình, cô còn nhớ lời hứa nhà họ Giang đã cam kết với tôi năm đó không? Tôi không cần cổ phần của cái nhà đấy nữa, các người cũng lấy được thứ các người mong muốn rồi, các người còn muốn gì nữa?” Giang Tiêu Tiêu gào lên.
“Cô cướp đi gia đình tôi, cướp đi Lam Quân Hạo, cướp đi tất cả những gì vốn phải thuộc về tôi, vậy mà đến bây giờ, tại sao? Tại sao vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
Lam Quân Hạo chưa bao giờ nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu như thế cả, anh ta thấy dáng vẻ của Giang Tình Tình chật vật và khó chịu, vội vàng nói: “Tiêu Tiêu, cô bình tĩnh đi đã, buông Tình Tình ra trước, chuyện này là lỗi của em ấy, tôi sẽ ngăn em ấy lại.”
Giang Tình Tình còn đang mang thai, làm sao Lam Quan Hạo không lo lắng cho được?
Giang Tiêu Tiêu cười khẩy, nhìn Lam Quân Hạo với ánh mắt lạnh lùng.
“Anh quan tâm cô ta quá nhỉ? Tại sao khi đó anh không lo cho tôi ấy? Cô ta năm lần bảy lượt đẩy tôi đến bước đường cùng, tại sao tôi phải tha cho cô ta?”
Cho dù trước kia Lam Quân Hạo chịu giúp đỡ một chút thôi, cho dù người nhà họ Giang đừng xuất hiện hết lần này đến lần khác, thì Giang Tiêu Tiêu cũng không đến nỗi giống như bây giờ..
Giang Tình Tình bị Giang Tiêu Tiêu bóp cổ thật sự sợ hãi, muốn nói nhưng lại không nói được.
“Chuyện hai nhà đã hứa hẹn trước kia nhất định