Rốt cuộc Tô Uyển Ương cũng là thiên kim
tiểu thư được nuông chiều từ bé, mới leo
núi một lát đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Cô ta nhìn Giang Tiêu Tiêu đi nhanh như
bay phía trước với vẻ nghi ngờ, quả nhiên
là con nhà nghèo, chẳng trách tay chân
nhanh nhẹn như vậy.
“Tiểu Bảo, con đi chậm chút thôi!”
Tuy con đường núi này quanh co khúc
khuỷu nhưng lại được lát đá.
Đường cũng không khó đi, Tiểu Bảo ham
chơi, chạy rất nhanh.
Giang Tiêu Tiêu lo bé chạy nhanh quá,
không cẩn thận sẽ vấp ngã, cô khẩn
trương đi theo bé, không dám lơ là.
Cận Tri Thận buồn cười đi theo sau, cũng
trông chừng Tiểu Bảo cùng với cô.
Đến khi leo tới sườn núi, Tiểu Bảo đã mệt
bở hơi tai.
Bé dừng lại, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Vốn dĩ trẻ con tâm tuổi Tiểu Bảo hoạt động
một chút là mồ hôi đổ đầy đầu rồi.
Gió trên núi rất lớn.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng lấy một chiếc
khăn sạch từ trong ba lô mình mang theo
ra lau mồ hôi cho Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo ngoan nào, lát nữa chạy chậm
thôi nhé.” Cô nhanh chóng lau cho bé, sợ
mình chậm tay sẽ khiến bị lạnh.
Đến khi Giang Tiêu Tiêu lau mồ hôi xong,
Tiểu Bảo lại tựa vào ngực cô và nũng nịu:
“Mẹ ơi, mẹ ôm Tiểu Bảo lên núi đi, Tiểu
Bảo không đi được nữa”
Cô nhìn bé đầy yêu thương, cô cúi xuống,
đang định ôm bé lên.
Đột nhiên một đôi tay vươn ra ôm lấy Tiểu
Bảo trước cô.
Giang Tiêu Tiêu nghiêng đầu sang nhìn,
thấy là Cận Tri Thận bế bé, bèn nói: “Để em
bế cho.”
“Em cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một
lát đã” Cận Tri Thận thấy cô cũng mệt mỏi
mà vẫn muốn cậy mạnh, lập tức ôm Tiểu
Bảo lên và kéo cô ngôi trên tảng đá bên
cạnh.
Tô Uyển Ương vẫn luôn đi theo bọn họ,
thấy ba người họ cuối cùng cũng dừng lại
thì cũng tìm một chỗ phía sau cách bọn họ
không xa mà ngồi xuống.
Đôi mắt của cô ta tràn đầy vẻ không cam
tâm và căm ghét.