Ngồi trên đỉnh núi nhìn phong cảnh bên
dưới có thể giải tỏa áp lực.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy ngọt ngào, cô
hiểu dụng ý của Cận Tri Thận.
Vì cô, anh đã hao tâm tổn trí rất nhiều.
Khoảng thời gian hạnh phúc riêng tư luôn
ngắn ngủi.
Sắp đến giờ cơm trưa, Giang Tiêu Tiêu
đứng dậy trước, nếu không về, Tiểu Bảo
tỉnh lại không thấy ai cũng không được.
Hơn nữa bên chỗ Cận Tri Dực cũng chỉ có
ba người bận rộn làm việc.
Bọn họ vất vả lâu như vậy rồi, cô cũng ngại
để bọn họ phải chờ.
Cận Tri Thận cũng không ngăn cản, anh
tiến lên vài bước, đến bên cạnh Giang Tiêu
Tiêu.
Anh hơi nhích cánh tay, lại cầm lấy bàn tay
cô, tựa như cầm tay mãi cũng thấy không
đủ.
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh, mỉm cười
ngượng ngùng, lát sau bọn họ đã trở lại nơi
cảm trại.
Bọn họ vừa mới xuất hiện, Tiểu Bảo đã
xông tới.
“Em nói rồi mà, Tiểu Bảo tỉnh lại là sẽ tìm
chúng ta ngay mà” Tiểu Bảo mềm mại
đáng yêu nhào vào lòng Giang Tiêu Tiêu,
cô không kìm được nụ cười trên mật.
Cận Tri Thận đứng bên cạnh nhìn cảnh
này, lại cảm thấy hơi ghen ty.
Sợ rằng trong lòng Tiểu Bảo, địa vị của
Giang Tiêu Tiêu càng ngày càng tăng cao.
Tuy nhiên Tiểu Bảo có thể ÿ lại Giang Tiêu
Tiêu như vậy làm anh cảm thấy vui vẻ và
yên tâm, cuối cùng trong nhà cũng có
người trị được Tiểu Bảo.
Cận Tri Thận vừa hoàn hồn thì nghe thấy
Tiểu Bảo oán giận mình: “Ba à, ba quá
đáng lắm nhé, ba mang mẹ đi lâu như vậy
mà cũng không biết dẫn con đi với”
Cận Tri Thận cúi đầu nhìn Tiểu Bảo, không
ể ý đến lời than phiên của bé.
Còn Giang Tiêu Tiêu thì bật cười, cô ôm
Tiểu Bảo lên: “Được rồi nào, Tiểu Bảo vừa
ngủ, nên ba không nỡ gọi con dậy."
“Thật thế ạ mẹ?” Tiểu Bảo ngẩng đầu hỏi,
đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp nhìn cô.
Cô đặt Tiểu Bảo xuống, đúng là nít ranh.
Giang Tiêu Tiêu dắt Tiểu Bảo đi sang bên
kia, vốn định giúp đỡ nhưng Cận Tri Dực lại
xua tay, nói: “Chị dâu, em