Lúc này, Tô Uyển Ương trông thấy Cận Tri
Thận lao xuống mới sực tỉnh.
Cô ta vô cùng sợ hãi, bất lực túm lấy cánh
tay Ngụy Tử Hằng: "Tôi nên làm gì đây? Tôi
không muốn cô ta chết đâu.. "
Ngụy Tử Hằng vừa lo vừa sợ nhưng cũng
chỉ có thể an ủi cô ta vài câu rồi dẫn cô ta
về chỗ cắm trại.
Hai người vội vội vàng vàng, lảo đà lảo đảo
suốt quãng đường trở về. Tới khi bọn họ về
tới chỗ cắm trại, cả hai đều nhếch nhác vô
cùng.
Những người khác đi tìm bọn họ cũng đã
về.
Mọi người thấy Tô Uyển Ương bình an trở
về đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần bình an vô sự là tốt rồi.
Ai ngờ Ngụy Tử Hãng còn chưa đến gần
đã sốt sắng hét lên: "Tiêu rôi, đã xảy ra
chuyện! Cô Giang bị ngã xuống núi, Chủ
tịch Cận đã lao xuống theo rồi"
"Gì cơ?"
Tin này chẳng khác gì sét đánh bên tai.
Nhóm người này toàn cậu ấm nhà giàu,
nào đã từng thấy tai nạn nghiêm trọng như
vậy, cho nên ai nấy đều sợ choáng váng.
Sau đó Ngụy Tử Hãng nói ở chỗ nào đó:
"Chúng ta mau đi tìm dây, có lẽ nó sẽ có
ích đấy!"
Anh ta nghĩ rằng nên chọn mấy người khỏe
mạnh, để họ cột dây vào người rồi xuống
sườn núi tìm người.
Bên ngoài ồn ào quá, Cận Tri Dực dẫn Tiểu
Bảo ra ngoài.
Ngụy Tử Hằng nhanh chóng thông báo tin
Giang Tiêu Tiêu ngã xuống núi một lần
nữa.
Tiểu Bảo sợ quá bật khóc ngay, mắt Cận
Tri Dực cũng đỏ lên vì tức giận. Anh ta nổi
giận quát to: "Đệch! Đã xảy ra chuyện gì?
Sao tự dưng lại ngã?”
Ngụy Tử Hằng nhìn thoáng qua Tô Uyển
Ương, không dám nói thật.
Cả anh ta lẫn Tô Uyển Ương đều im lặng
không nói gì, những người khác cũng
chẳng còn lòng dạ nào hỏi tiếp.
Cận Tri Dực như đứng đống lửa như ngôi
đống than, tập tễnh dẫn Tiểu Bảo đi lên
sườn núi.
Tiểu Bảo khóc hụt hơi: "Chú