Giang Tiêu Tiêu đang nằm trong lòng anh
không hề có phản ứng, vẻ mặt Cận Tri
Thận càng lúc càng căng thẳng.
Gần như anh đã dốc toàn bộ sức lực mới
xuống tới chân núi.
Mấy nhân viên y tế vội vàng muốn đón lấy
Giang Tiêu Tiêu.
Nhưng Cận Tri Thận lạnh mặt, không định
buông tay.
Anh bế Giang Tiêu Tiêu lên xe cứu thương
rôi ngồi ngay bên cạnh.
Bác sĩ tham gia cứu viện nhíu mày gắt lên:
"Phiền anh tránh ra, đừng cản trở tôi chữa
trị cho bệnh nhân”
Bấy giờ Cận Tri Thận mới ủ rũ ngồi sang
chỗ khác, nhường lại không gian cho bác
Sĩ.
Anh chưa bao giờ thấy sợ hãi đến vậy, chỉ
sợ cô rời khỏi anh.
Anh cứ chăm chú nhìn cô không chớp mắt.
Xe cứu thương đi tới bệnh viện gần nhất
rôi dừng lại, sau đó nhân viên y tế nâng
Giang Tiêu Tiêu lên xe phẫu thuật.
Anh muốn vào theo nhưng bị y tá ngăn lại:
"Thưa anh, đây là phòng phẫu thuật, anh
không thể vào trong"
Cận Tri Thận bị chặn ngoài cửa phòng
phẫu thuật, không biết tình hình Giang Tiêu
Tiêu thế nào.
Cuối hành lang, Cận Tri Dực khập khiễng
chạy tới.
"Anh, chị dâu có ổn không?”
Cận Tri Dực cực kỳ lo lắng, bất chấp cái
chân bị thương của mình mà chạy xuống
núi trước tiên.
"Tiểu Bảo đâu rồi?" Cận Tri Thận nhìn sang
bên cạnh em trai nhưng không thấy bóng
dáng Tiểu Bảo đâu cả.
"Ba ơi, Tiểu Bảo ở đây này” Đôi mắt to tròn
của bé đỏ hoe vì khóc, khuôn mặt trắng
nõn lem nhem nước mắt như mèo hoa.
Tiểu Bảo chạy từ chỗ đám con nhà giàu
tới, nhào vào lòng Cận Tri Thận.
"Ba ơi, mẹ sẽ chết ư?" Bàn tay Tiểu Bảo níu
chặt quần áo của anh.
Thấy Tiểu Bảo sợ hãi như vậy, Cận Tri Thận
vô cùng đau lòng, bèn bế bé lên dỗ dành:
"Tiểu Bảo, con phải tin mẹ chứ, chắc chắn
mẹ con sẽ không rời bỏ chúng ta đâu”
Cũng không biết anh nói câu