Sự việc rơi xuống núi cân cứu viện rất ầm ï,
đương nhiên bà Cận nhanh chóng biết tin
này.
Bà chỉ nghe nói nhóm Cận Tri Thận có hai
người ngã xuống núi, lại hay tin Cận Tri
Thận bị thương phải nằm viện nên tưởng
rằng anh bị ngã xuống núi, vì vậy ông bà
Cận vội tới bệnh viện gần làng du lịch.
Vất thương trên người Cận Tri Thận vừa
được xử lý xong, sắc mặt anh cũng rất tiều
tụy.
Bà Cận vừa đau lòng vừa lo lắng nhìn anh:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đang
yên đang lành con lại ra nông nỗi này?"
Cận Tri Thận không ngờ ba mẹ lại đến
nhanh như vậy. Thấy ông bà Cận sốt ruột,
anh đành phải lên tiếng: "Con chỉ bị thương
tí thôi, người bị rơi xuống núi là Tiêu Tiêu"
Anh giải thích xong, nét mặt bà Cận trở nên
lạnh lùng. Bà giận dữ quát: "Lại là Giang
Tiêu Tiêu, cái cô Giang Tiêu Tiêu này đúng
là sao chổi!"
Sau đó bà lại nói bóng nói gió: "Sau này
con phải cách xa cô ta ra một chút”
Cận Tri Thận vốn đang bị thương, mình
mẩy đau đớn, bây giờ lại nghe bà Cận nói
vậy anh bỗng tức giận làm động đến vết
thương.
Ông Cận thấy sắc mặt anh càng tái hơn,
bèn khuyên nhủ bà Cận: "Bà bớt nói vài câu
đi.
Ông Cận lại hỏi Cận Tri Thận: "Cô Giang
đang ở đâu? Ba mẹ thăm cô ấy một lát”
"Thăm cô ta làm gì? Tri Thận bị thương
không phải là do Giang Tiêu Tiêu hại à?"
Bà Cận trở mặt luôn, không chịu đi thăm
Giang Tiêu Tiêu.
Cận Tri Thận đứng bật dậy trước tiên, định
rời khỏi phòng bệnh này.
Bà Cận hít sâu, cùng ông Cận đi theo anh.
Giang Tiêu Tiêu vừa mới tỉnh lại, mấy
người vừa vào phòng bệnh của cô, bà Cận
đã trách mắng ngay.
"Cô Giang à, tôi cầu xin cô cách xa Tri
Thận ra một chút đi, lân này cô đã hại nó
bị thương rôi đấy. Cô ở bệnh cạnh nó chỉ
hại người hại mình mà thôi." Lời lẽ rất khắc
nghiệt.
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu bỗng tái nhợt, cô
chợt ho dữ dội.
Cận Tri Dực khập khênh đi đến, đúng lúc
nghe thấy