Ánh mắt Cận Tri Thận chợt tối sâm, đương
nhiên là anh phải nắm chắc mới làm như
Vậy.
Để ông Cận yên tâm, anh đáp: "Đương
nhiên ạ”
Sau khi trò chuyện với Cận Tri Thận, ông
Cận không lo lắng nữa.
Mặc dù Cận Tri Thận hành động mạnh mẽ
nhanh chóng nhưng vẫn có chừng có mực,
lại có bản lĩnh giỏi giang, biết nằm bắt thời
cơ.
Trước kia ông yên tâm giao Cận thị cho
Cận Tri Thận vì biết rõ năng lực của đứa
con trai cả này.
Ông Cận cúp máy, sau đó gọi cho ông Tô
nói rằng ông không biết rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì.
Ông Tô nổi giận đùng đùng ném điện thoại
đi.
Sau đó ông ta lại gọi cho Cận Tri Thận.
Lần này Cận Tri Thận bắt máy.
Ông Tô vẫn chưa nguôi giận, chất vấn anh:
"Cận Tri Thận, rốt cuộc cháu có ý gì? Tại
Sao cháu lại công kích Tô thị?"
Ông ta rất lo lắng khi nghĩ tới khả năng Cận
Tri Thận thật sự muốn chiếm đoạt Tô thị:
"Bác hỏi cháu, mấy năm qua Tô thị và bác
Tô đã làm gì không phải với cháu? Cháu
nói xem tại sao cháu lại đối phó với nhà
bác?"
Cận Tri Thận cười khẩy: "Vấn đề này thì
bác Tô phải hỏi con gái ngoan của bác, khi
nào bác hiểu cặn kẽ rồi thì hãy hỏi lại cháu
sau"
Ông Tô cảm thấy khó hiểu, chẳng phải ông
ta đã bảo Tô Uyển Ương phải theo đuổi
Cận Tri Thận hay sao?
Lẽ nào không theo đuổi được, ngược lại
còn sơ ý đắc tội người ta?
Ông ta bèn hỏi dò: "Uyển Ương đã làm gì
vậy? Cháu nói cho bác Tô nghe, nếu thật
sự là lỗi của nó thì bác sẽ bắt nó xin lỗi
cháu ngay."
Cận Tri Thận không trả lời thẳng vào vấn
đề mà chỉ lạnh lùng nói một câu: "Bác tự
hỏi cô ta đi"
Nói xong anh sầm mặt cúp máy.
Ông Tô cau mày trầm tư hồi lâu mới bảo
trợ lý gọi Tô Uyển Ương tới.
Đúng lúc mấy hôm nay Tô Uyển Ương
không ở