Thật sự Tô Uyển Ương không thể bỏ qua
lòng tự tôn, cố gắng chống đỡ khó khăn
hết hai ngày.
Nhưng Tập đoàn Tô thị đã rơi vào tình
cảnh nguồn vốn bị cắt đứt hoàn toàn rồi.
Cô ta cực kỳ hoảng sợ, chẳng may Tập
đoàn Tô thị phá sản thật...
Cô ta không dám nghĩ đến hậu quả, đành
phải cắn răng cúi đầu nhận thua, chủ động
liên lạc với Cận Tri Thận.
Tô Uyển Ương muốn hẹn Cận Tri Thận ra
ngoài gặp mặt nhưng bị anh từ chối thẳng
thừng.
Vì vậy cô ta buộc phải mặt dày đến Tập
đoàn Cận thị.
Tô Uyển Ương tới sảnh lớn Tập đoàn Cận
thị định vào thang máy lên tầng nhưng bị
bảo vệ cản lại.
"Các anh làm gì thế? Tôi là cô chủ nhà họ
Tô, các anh không nhận ra tôi ư?" Tô Uyển
Ương trừng bọn họ, đến cô ta mà cũng
dám cản đường?
Mấy bảo vệ nhìn nhau, sau đó nói rất cứng
rắn: "Cô Tô, xin hỏi cô có hẹn trước với Chủ
tịch Cận không?”
Tô Uyển Ương lắc đầu cười nhạo, chẳng lẽ
cô ta đến gặp Cận Tri Thận mà phải hẹn
trước ư?
Một anh chàng bảo vệ lên tiếng: "Vậy thì
thật lòng xin lỗi cô. Cô Tô, chúng tôi không
thể để cô vào trong được”
Tô Uyển Ương bị "mời" ra ngoài, giận dữ lái
xe đi mất.
Nhưng đến tối cô ta vẫn phải nén giận đến
tìm Cận Tri Thận.
May mà cô ta cũng chờ được cơ hội. Lúc ở
đầu đường Tô Uyển Ương trông thấy Cận
Tri Thận lái xe vào nhà cũ nhà họ Cận, thế
là cô ta lập tức đuổi theo.
Cận Tri Thận vừa mới vào nhà cô ta cũng
vào theo.
Sắc mặt Cận Tri Thận lạnh như băng, anh
hỏi: "Cô tới đây làm gì?"
Tô Uyển Ương nói không nên lời, mặt đỏ
rần, ấp úng xin lỗi anh.
Nhưng Cận Tri Thận chỉ lạnh lùng nhìn cô
ta: "Người cô phải xin lỗi không phải tôi